Dịch: Vũ
Biên: Hám Thiên Tà Thần
-----------------------------------------------------
Hai người phục vụ đẩu xe nhỏ vào giữa đám nữ sinh Đại Học Trung Y
- Đây là thùng rút thưởng.
- Tôi trước.
- Tôi trước.
- Tôi trước.
Những nữ sinh đứng lên hò hét.
- Mỗi người đều có phần.
Người phục vụ cười nói.
- Giải sáu.
Học sinh nữ đầu tiên rút được tấm thẻ viết giải sáu, sắc mặt có chút không vui.
- Giải sáu là một cái nguyên bảo nhỏ xinh.
Người phục vụ cười đưa cho sinh nữ kia một cái nguyên bảo nhỏ.
- Wow, thật dễ thương.
Học sinh nữ kia vui mừng nói.
- Nguyên bảo này ít nhất cũng phải hai ba trăm tệ a.
Học sinh nữ bên cạnh chen lời.
Việc này làm cho đám học sinh ngày càng mong đợi.
- Ha ha, tôi rút được giải năm.
- Giải năm là một ngân bảo.
Người phục vụ nói làm học sinh nữ kia giật mình.
Nhưng mà, khi phục vụ đưa ngân bảo ra thì học sinh nữ kia mới bằng lòng.
Nếu giải năm và giải sáu đều giống nhau thì không phải lừa người sao?
- Tôi cũng được giải năm.
- Haizz, tôi được giải sáu.
- Tôi giải bốn.
Lúc này, một học sinh nữ kinh ngạc nhìn tấm thẻ trong tay nói.
- Giải bốn là cái gì?
- Không phải một cái khối nguyên bảo to hơn chứ?
- Tôi nghĩ không có khả năng.
Người phục vụ cười đưa cho học sinh nữ đó một cái hộp gấm.
Trong lòng nữ sinh kia đầy mong đợi, tay mở hộp gấm ra. Không ngờ, đập vào mắt cô là một chuỗi vòng cổ sáng loáng.
- Dây chuyền vàng.
- Trời ạ.
- Chuỗi dây chuyền vàng này ít nhất cũng ba ngàn.
- Kiều Kiều, cậu hên thật.
- Bây giờ, tôi thật mong chờ không biết giải ba và giải nhì sẽ như thế nào?
Còn giải nhất không cần phải nói, lúc trước người phục vụ đã nói giải nhất là mười vạn tiền mặt.
Nhưng những học sinh ở đây chưa ai rút trúng một giải ba nào.
Bởi vậy, không ai biết giải ba sẽ có phần thưởng là gì?
Hiện tại, chỉ còn lại Diệp Hạo và Trương Lan chưa rút.
- Anh trước đi.
Trương Lan nói với Diệp Hạo.
Diệp Hạo cười cười sau đó rút đại một thẻ trong rương.
Đợi Diệp Hạo mở ra, trên đó rõ ràng viết giải nhì.
- Wow.
- Giải nhì a.
- Diệp Hạo nay cũng may mắn quá đi.
- Không biết giải nhì là cái gì ?
Người phụ vụ cũng ngạc nhiên nhìn Diệp Hạo một cái.
Bọn hắn biết rõ giải nhất chỉ có một thẻ, giải nhì hai thẻ, giải ba ba thẻ.
Diệp Hạo có thể từ trong năm trăm thẻ rút được thẻ có giải nhì, điều này không chỉ dùng từ may mắn để nói được nữa.
- Giải nhì là một bộ trang sức hoàng kim.
Người phục vụ đưa cho Diệp Hạo một hộp gấm to hơn hộp gấm vừa rồi gấp 3 lần.
Diệp Hạo mở hộp gấm ra, trong hộp gấm có một sợi dây chuyền, một cái vòng tay, một đôi bông tai.
- Bộ trang sức này vừa được tập đoàn Tinh Nguyệt ra mắt.
- Mặt bên trên của vòng cổ còn có một cara kim cương nữa.
- Bộ trang sức Hoàng Kim này nghe nói có giá năm vạn tám ngàn tám trăm tám mươi tám a.
- Thật đẹp.
Diệp Hạo đánh giá một chút xong quay qua hỏi Trương Lan:
- Đẹp không?
- Rất đẹp.
Trương Lan nhìn một cái đã thích.
- Đêm giáng sinh tôi chưa chuẩn bị quà gì cho cô, bây giờ tôi mượn hoa hiến phật tặng cái này cho cô nhé.
Diệp Hạo nói xong, đưa hộp gấm cho Trương Lan.
- Tôi...
Bây giờ, trong lòng Trương Lan ngập tràn hạnh phúc.
Nhưng khi cô nghĩ đến phần quà này quý giá như quá nên hơi chần chờ.
- Trương Lan, nhanh nhận lấy đi.
- Trương Lan, đừng để Hoàng tử chờ lâu quá a.
- Trương Lan, nếu cô không muốn, vậy nhường cho tôi đi.
Trước lời thúc giục của mọi người, Trương Lan đưa tay ra nhận lấy.
- Từ từ đi, cô còn chưa rút thưởng mà?
Diệp Hạo thấy Trương Lan muốn rời đi vội nói.
Lúc này, Trương Lan mới nhớ mình vẫn chưa rút thưởng.
Cô nhìn vào rương, hơi bình tĩnh lại một chút, sau đó lấy một thẻ từ trong rương ra. Sau đó, mọi người đều hồi hộp chờ Trương Lan mở ra.
Ngay trong nháy mắt Trương Lan mở ra, Diệp Hạo nhanh như chớp đổi một tấm thẻ khác.
Diệp Hạo tốc độ quá nhanh đến Trương Lan cũng không phát hiện ra được.
Trương Lan vẫn từ từ mở tấm thẻ trong tay mình ra mà không biết răng tấm thẻ này đã bị Diệp Hạo đổi thành cái khác.
Trong mắt Trương Lan hiện ra sự không thể tưởng tượng nổi, hai chữ giải nhất diện rõ trong mắt cô.
- Giải nhất.
- Trời ạ.
- Trương Lan, thần may mắn đang phù hộ cậu sao, trời ơi?
- Giải thưởng mười vạn tiền mặt…
Trương Lan ngạc nhiên nhìn Diệp Hạo.
- Tôi rút trúng mười vạn?
- Đúng vậy!
Diệp Hạo cười nhẹ gật đầu.
Thật ra, tấm thẻ đạt giải nhất này do Lục Hành Vân âm thầm đưa cho hắn khi mọi người đang trong tiệc đứng vừa rồi.
Tấm thẻ đạt giải nhì do hắn tự mình nhìn thấy được.
- Xin hỏi tiểu thư, cô muốn nhận tiền mặt hay chuyển khoản?
- Chuyển khoản a.
Trương Lan chần chờ một chút rồi nói.
Thật ra, Trương Lan không phải không muốn lấy tiền mặt, nhưng cô cảm thấy không cần thiết mang nhiều tiền như vậy.
Không lâu sau, điện thoại Trương Lan vang lên âm thanh thông báo đã nhận được tiền.
- Đã vậy, tiền cơm hôm nay tôi mời.
Trương Lan nói khẽ.
- Đã nói để tôi mời mà.
Diệp Hạo cười đáp.
- Cô không được đòi làm thay đâu.
- Thế nhưng mà…?
- Không có nhưng nhị gì hết.
Diệp Hạo trừng Trương Lan một cái.
Trương Lan ánh mắt ủy khuất nhìn Diệp Hạo.
- Còn giả vờ đáng thương?
- Anh ăn hiếp tôi.
Câu này nghe qua mập mờ làm sao ấy.
Diệp Hạo cười ha ha đổi sang chủ đề khác.
Đợi khi chủ khách đều vui vẻ, Diệp Hạo cùng các cô gái lên chiếc Linclon về trường học.
Sau khi đến trường học, các học sinh nữ cùng chào tạm biệt Diệp Hạo.
Diệp Hạo cũng tạm biệt các nàng, sau đó đi bộ trong sân trường cùng với Trương Lan.
- Ăn có hơi nhiều quá hả?
Diệp Hạo liếc qua nói.
- Bụng bự quá đấy.
- Nói cái gì vậy?
Lần này đến lượt Trương Lan trừng Diệp Hạo.
Bời vì, câu nói này của Diệp Hạo còn mang ý nghĩa khác nữa.
- Cô đang nghĩ bậy gì hả?.
Trương Lan đang định nói gì đã thấy Diệp Hạo nhìn về phía xa.
Loáng thoáng nghe được giọng một nam một nữ nói chuyện.
- Tiểu Hoa, anh yêu em.
Diệp Hạo nghe giọng nói này, âm thầm cười cười.
- Đây không phải Tiếu Lão Thực sao?
- Là con gấu đen cùng phòng với anh?
- Các cô đều xưng hô cậu ấy như vậy sao?
- Bởi vì IQ cậu ta tương đối thấp, hơn nữa da cung hơi đen nên mọi người gọi thế.
Trương Lan thấp giọng đáp.
- Được rồi.
Diệp Hạo vừa nói xong, nghe người nữ bên kia trả lời Tiếu Lão Thực:
- Tôi không thích anh.
Diệp Hạo và Trương Lan liếc mắt nhìn nhau một cái rồi đi qua phía bên đó.
Một lát sau, hai người đến gần thấy Tiếu Lão Thực đang buồn bã trả lời.
- Anh hiểu rồi.
Tiếu Lão Thực nói xong xoay người rời đi.
Nhìn tinh thần cu cậu cực xấu a.
Diệp Hạo nhìn có chút thương xót.
- Chậm đã.
Học sinh nữ lúc nãy lại hô lên.
Tiếu Lão Thực vội vàng dừng lại, hắn hai mắt đầy mong đợi nhìn cô ta.
- Tại sao anh không hỏi tôi có yêu anh không?
Thay đổi ba trăm sau mươi độ nha!
Diệp Hạo thấy cảnh này, trong lòng cũng hơi an ủi một chút.
- Chuyện này… Vậy… Vậy em có yêu anh không?
Vẻ mặt Tiếu Lão Thực hết sức kích động hỏi lại.
- Không yêu!
Nữ sinh phán một câu như sét đánh ngang tay a.