Dịch: Hám Thiên Tà Thần
Biên: Hám Thiên Tà Thần
----------------------
Diệp Hạo không nghĩ hồ nước này lại sâu đến hơn ngàn mét.
Khi đến đáy hồ, Diệp Hạo thấy một cửa động có đường kính vài trăm mét đang phát ra ánh sáng bảy màu, từ cửa động toát ra từng đợt áp lực mênh mông.
- Thượng Cổ Thiên Ưng khẳng định vẫn lạc chỗ này.
Hắc Y Lão Giả nhìn thấy cảnh này thì ngạc nhiên nói.
- Các ngươi có từng đi dò xét chưa?
Hắc Y Lão Giả chợt nói.
- Ta đã từng phái ba tiểu đội đến thăm dò, nhưng không một người nào trở về.
Bang Chủ Huyết Lang Bang cười khổ đáp.
- Lại phái.
Hắc Y Lão Giả trầm giọng nói.
Bang Chủ Huyết Lang Bang chần chờ một chút nhưng vẫn ra lệnh.
- A Bảo, mang theo tiểu đội của ngươi đi vào.
- Bang Chủ.
Sắc mặt A Bảo đại biến.
- Đi vào.
Bang Chủ Huyết Lang Bang trầm giọng quát.
A Bảo nhìn thấy sát ý rõ ràng trong mắt Bang Chủ mình.
Hắn biết nếu lại do dự thì Bang Chủ sẽ giết hắn ngay lập tức.
- Theo ta đi.
A Bảo cắn răng lên tiếng.
A Bảo cùng tiểu đội của mình khoảng 20 tên không chút trở ngại nào mà tiến vào trong động, bất quá sau thời gian rất lâu nhưng không một ai đi ra.
Hắc Y Lão Giả trầm ngâm rất lâu cuối cùng vẫn tự mình đi vào.
Lại tiếp tục phái thêm người cũng không có ý nghĩa.
Nếu có thể đi ra sớm thì nên đi ra.
- Các ngươi vào, ta bọc lót phía sau.
Hắc Y Lão Giả nhìn Bang Chủ Huyết Lang Bang nói.
- A - - chuyện này ngươi không cần báo cáo cho Liệt Hỏa Tông sao?
Bang Chủ Huyết Lang Bang giật mình nói.
- Không cần.
Hắc Y Lão Giả lạnh lùng nói.
Bang Chủ Huyết Lang Bang trầm mặc xuống.
Hắc Y Lão Giả rõ ràng muốn độc chiếm Bảo Tàng của Thượng Cổ Thiên Ưng a!
Mẹ nó!
Chẳng lẽ không biết nơi này là hung địa sao?
Dù Bang Chủ Huyết Lang Bang không tình nguyện vào trong động này, nhưng hắn biết nếu phản kháng thì vị này chắc chắn sẽ ra tay.
Hắc Y Lão Giả cùng đoàn người tiến vào, sau nửa phút Diệp Hạo cũng xông vào theo.
Đây gọi cầu phú quý trong nguy hiểm.
Diệp Hạo cũng muốn nhìn xem phong thái của Thượng Cổ Thiên Ưng.
Sau khi tiến vào cửa động, hắn thấy một đường hành lang thật dài, đi dọc theo hành lang chừng một khắc đồng hồ thì thấy một đại sảnh.
Mà cảnh tượng trong đại sảnh lúc này làm Diệp Hạo kinh trụ.
Hắn thấy một con Thiên Ưng cao đến trăm trượng oai hùng ngạo nghễ mà đứng trong Thiên Địa, lông vũ mang theo hàn quang lạnh thấu xương, móng vuốt sắc bén, mắt ưng sáng ngời như điện, dù trên người không có Khí Tức Sinh Mệnh nhưng vẫn làm cho người hãi hùng khiếp vía.
Rất nhanh Diệp hạo phát hiện trên người Thiên Ưng có một vết thương chí mạng.
Một vết kiếm.
Vết kiếm này xuyên thủng lục phủ ngũ tạng của Thiên Ưng.
Máu theo vết thương chảy xuống đã hình thành một ao máu.
- Huyết Hà.
Diệp Hạo vui mừng bật thốt.
Thượng Cổ Thiên Ưng ngưng tụ ra Huyết Hà thì Đông Tiên Điện không thể so sánh được.
Bất quá Diệp Hạo lại không vội lấy huyết dịch, mà nhìn về bốn phía xung quanh.
Đám người Hắc Y Lão Giả đâu?
Diệp Hạo quét mắt một vòng cũng không nhìn thấy bọn họ!
- Kỳ lạ, bọn họ đến chỗ nào rồi?
Diệp Hạo lẩm bẩm nói.
Trên đường tới đây Diệp Hạo cũng không gặp bất kỳ nguy hiểm nào, vậy thì bọn họ cũng không thể gặp nguy hiểm được?
Chẳng lẽ họ đã vẫn lạc hết ở chỗ này?
Ý thức được điều ấy Diệp Hạo cẩn thận lên.
Rất nhanh Diệp Hạo phát hiện được một thanh chiến kiếm phát ra ba động kinh khủng, Diệp Hạo vô thức đi tới chỗ thanh kiếm này.
Khi còn cách thanh chiến kiếm 10 mét thì hắn thấy trên mặt đất có một số chữ cổ.
Sau khi đọc lướt qua Diệp Hạo chấn động nhìn về phía thanh chiến kiếm.
Dựa theo Thiên Ưng nói năm đó nó gặp được một tên Tu Sĩ lạm phát người vô tội, Thiên Ưng cùng tên Tu Sĩ đó đánh nhau thì phát hiện tên kia bị Ma Kiếm chưởng khống, cuối cùng Thiên Ưng chém giết được tên Tu Sĩ kia nhưng bản thân cũng bị Ma Kiếm làm trọng thương.
Sau khi Thiên Ưng trị liệu không có kết quả thì lợi dụng thời gian còn lại của mình khắc xuống một Trận Pháp phong ấn Ma Kiếm lại.
Trước khi chết Thiên Ưng còn nhấn mạnh tuyệt đối không được rút thanh Ma Kiếm này ra.
Bởi vì khi lấy được thanh Ma Kiến này thì có thể lập tức có được lực lượng viễn siêu tu vi của mình, nhưng khi sử dụng thời gian dài sẽ làm bản thân mất đi tâm trí.
Diệp Hạo trầm ngâm rất lâu vây quanh Trận Pháp Phong Ấn của Thiên Ưng mà nhìn.
- Cửu Cung Phong Ấn Thuật.
Hắn lập tức nhìn ra lai lịch của Trận Pháp, sau đó hắn thấy lực lượng của phong ấn qua nhiều năm đã bị yếu đi rất nhiều.
Trận Pháp này chỉ sợ không kiên trì được quá 10 năm nữa.
Diệp Hạo vây quanh trận pháp một vòng đánh ra một phù chú chữa trị Cửu Cung Phong Ấn Thuật.
Diệp Hạo không biết trong khi hắn chữa trị Trận Pháp thì có một đôi mắt đang nhìn từng động tác của hắn.
Cũng không biết qua bao lâu thì Diệp Hạo ngừng lại.
- Đáng tiếc, nếu Trận Đạo tu vi của ta đến Kim Tiên thì đã có thể duy trì phong ấn thêm 10 năm 8 năm, bất quá bây giờ chỉ có thể duy trì một năm nửa năm thôi.
Diệp Hạo khẽ thở dài.
- Thiếu niên, tại sao ngươi không lấy thanh kiếm này?
Lúc nay một tiếng nói vang lên trong tai Diệp Hạo.
Diệp Hạo kinh nghi nhìn về bốn phía, rất nhanh hắn chủ ý thấy một thân ảnh từ trong thân hình khổng lồ cửa Thượng Cổ Thiên Ưng chui ra.
Diệp Hạo lập tức đề phòng.
- Thiếu niên, ta chỉ là một đạo tàn niệm, không có năng lực động thủ.
Thân ảnh này ung dung nói.
- Tiến bối, những người kia đâu?
Dù là tàn niệm của Thượng Cổ Thiên Ưng nhưng Diệp Hạo vẫn không có buông lỏng đề phòng.
- Ngươi chỉ nhìn ra Trận Pháp phong ấn Ma Kiếm là Cửu Cung Đại Trận, nhưng ngươi không biết trong đó còn có ẩn dấu một Sát Trận.
- Sát Trận?
Diệp hạo nhìn về phía Trận Pháp.
- Sát Trận trên Ma Kiếm.
Thượng Cổ Thiên Ưng đáp.
- Chỉ cần ngươi rút thanh Ma Kiếm này ra thì sẽ bị Sát Trận giết chết ngay lập tức.
- Nói cách khác những kẻ tiến vào nơi đây đều bị Sát Trận trên Ma Kiếm giết chết.
Diệp Hạo rốt cục hiểu được.
- Không sai.
Thượng Cổ Thiên Ưng gật đầu.
- Ta cũng đã liên tục nhấn mạnh đây là Ma Kiếm nhưng vẫn không thắng được lòng tham của con người.
- Vì bọn họ khá tự tin với bản thân mình thôi.
Diệp Hạo không lạnh không nhạt lên tiếng.
Hắn không phải không nghĩ đến việc rút thanh Ma Kiếm này ra.
Nhưng hắn rõ ràng thanh Ma Kiếm này có thể chém giết cả Thượng Cổ Thiên Ưng, bản thân hắn cũng không phải đối thủ của nó.
- Thiếu niên, Trận Pháp phong ấn Ma Kiếm này dù được ngươi gia trì, chỉ sợ cũng không kiên trì được 10 năm.
Thượng Cổ Thiên Ưng nghiêm túc nhìn Diệp Hạo nói.
- Ta có thể làm gì?
- Hiện tại ngươi không thể làm được gì cả, trừ khi ngươi có thực lực của Chủ cấp Trận Đạo Sư.
Thượng Cổ Thiên Ưng nói khẽ.
- Nói cách khác ngươi phải đạt cảnh giới này trước khi phong ấn hư hao hoàn toàn, nếu không thanh Ma Kiếm này sẽ phá phong ấn mà ra.
- Thanh Ma Kiếm này rất mạnh sao?
- Rất mạnh.
Thượng Cổ Thiên Ưng gật nhẹ đầu nói.
- Dựa theo suy đoán của ta thanh Ma Kiếm này sau khi uống đủ máu tươi sẽ tấn cấp.