Dịch: Hám Thiên Tà Thần
Biên: Hám Thiên Tà Thần
--------------------------------------------------
Khi Đỗ Hồng vỗ bàn la hét, Tạ Thiên Hoa đã mở cửa đi vào.
Ông ta vừa nhìn thấy người đến, lập tức trợn mắt:
- Điểm tiếng anh của Diệp Hạo là thế nào?
- Lần này tôi đến cũng vì chuyện này...
Tạ Thiên Hoa cười khổ.
- Rồi sao?
- Trên đường đi thi môn tiếng anh thì Diệp Hạo gặp một người bị tai nạn, trò ấy nổi lòng lương thiện nên đã đưa người đó tới bệnh viện!
Tạ Thiên Hoa trầm giọng nói:
- Nhưng sau đó trò ấy vẫn quay lại trường thi.
- Bị muộn à?
- Thực ra không bị muộn.
Tạ Thiên Hoa nói đến đây thì vẻ mặt đầy tức giận:
- Diệp Hạo được cảnh sát thường trực giúp đỡ đưa về trường, lúc đó mới chín giờ mười ba phút, nhưng lại bị Hứa Lệ ngăn không cho vào.
- Cái gì?
Đỗ Hồng giật mình hỏi:
- Sao bà ta lại ngăn cản Diệp Hạo?
Tạ Thiên Hoa liền nói qua ân oán của Hứa Lệ với Diệp Hạo cho Đỗ Hồng nghe.
Đỗ Hồng nghe xong lập tức giận tím mặt:
- Bà ta không xứng đáng làm giáo viên a!
- Nếu Diệp Hạo không bị Hứa Lệ ngăn lại, vậy trò ấy có xếp thứ nhất cả nước cũng không có vấn đề gì!
Tạ Thiên Hoa trầm giọng nói:
- Trước đó những điểm của Diệp Hạo trong những lần kiểm tra tiếng anh hình như đều là max điểm.
- Max điểm?
- Không tệ.
Đỗ Hồng chỉ cảm thấy máu đang chen nhau dồn lên não:
- Theo tôi tới đó.
Tạ Thiên Hoa cũng muốn tới trường Nhị Trung một chuyến rồi.
Ông ta rất muốn cho Hứa Lệ một cái bạt tai, hỏi tại sao bà ta lại ngoan độc đến vậy?
Nhị Trung!
- Tốt, mọi người đã tới đủ, thầy Tôn bắt đầu đi!
Hiệu trưởng Chu Hiểu cất lời nói.
Tôn Tường đứng dậy, rõng rạc nói:
- Căn cứ theo điểm thi tôi đã tập hợp lại đây, lần này trường chúng ta thi đỗ trọng điểm có ba mươi hai học sinh, thi đỗ chính quy có một trăm lẻ ba học sinh...
- Đầu tiên là ai?
Chu Hiểu hỏi.
- Lam Tiểu Điệp, 888 điểm!
Tôn Tường trả lời.
- 888 điểm có lẽ chưa đủ để vào Sáu Đại Học Phủ rồi.
- Đâu chỉ là Sáu Đại Học Phủ, ngay cả đại học Y cũng không đủ tư cách nữa.
- Em ấy cũng cố hết sức rồi.
Mấy vị giáo viên có thiện cảm với Lam Tiểu Điệp nhao nhao lên tiếng an ủi.
- Đúng rồi, người đứng đầu Giang Nam lần này là học sinh trường Nhất Trung à?
Chu Hiểu đột nhiên cất tiếng hỏi.
- Không phải, đứng đầu là Diệp Hạo của Tam Trung.
Tôn Tường khi nói đến tên Diệp Hạo thì thoáng dừng lại.
- Tam Trung?
- Diệp Hạo?
- Cái tên này có chút quen thuộc.
- Có thể không quen sao, người này chính là học sinh trường chúng ta bị đuổi ra đó.
- Cái gì?
Một người giáo viên biết đại khái câu chuyện liền đứng lên kể lại. Một lát sau, cả đám những người ngồi đây đều cảm thấy tiếc nuối.
Phải biết, nếu trường có học sinh đứng đầu huyện, danh tiếng của trường cũng sẽ được tăng lên không ít.
- Diệp Hạo thi được bao nhiêu điểm?
Chu Hiểu bình tĩnh lại rồi hỏi.
- 900 điểm.
Tôn Tường tiện nhìn qua thành tích của Diệp Hạo rồi nói.
- 900 điểm? Tôi nhớ kỳ thi thử lần trước Diệp Hạo được 928 điểm. Tài năng của em ấy phát huy bị thất thường à?
- Thất thường em gái ông!
Đúng lúc này cửa phòng bị đẩy mạnh ra, sau đó là Tạ Thiên Hoa đang phừng phừng lửa giận bước vào, hét lên.
Tất cả mọi người trong phòng đều bị doạ cho giật nảy mình.
Chuyện gì đây?
Hiệu trưởng trường Tam Trung tới trường Nhị Trung chửi bậy à?
- Lão Tạ, ông đang làm gì vậy?
Chu Hiểu sầm mặt lại nói.
- Ông chỉ biết Diệp Hạo được 900 điểm, nhưng ông có biết tại sao không?
Tạ Thiên Hoa nhìn Chu Hiểu chằm chằm nói.
- Tôi làm sao biết được chứ?
Chu Hiểu ngày càng không hiểu sự việc? Chuyện này có liên quan tới ông ta à?
- Nếu không phải bị Hứa Lệ trường ông ngăn cản, lần này Diệp Hạo sao có thể chỉ được 900 điểm thôi chứ.
Tạ Thiên Hoa càng nói càng khiến mọi người thêm kinh ngạc.
Sao điểm của Diệp Hạo lại liên quan tới Hứa Lệ rồi?
- Tôi không hiểu ý ông nói.
Chu Hiểu bình tĩnh lại hỏi.
- Nếu muốn hiểu vậy ông nhìn chi tiết điểm của Diệp Hạo thử xem!
Giọng nói của Đỗ Hồng vang lên.
Đỗ Hồng xuất hiện khiến ban giám hiệu trường Nhị Trung phải kinh ngạc, tất cả cùng nhau đứng dậy.
Cục trưởng sao cũng giết tới đây rồi?
Trong lòng Chu Hiểu dâng lên một tia dự cảm xấu.
- Thầy Tôn đưa chi tiết điểm của Diệp Hạo cho tôi xem một chút.
Chu Hiểu nhìn về phía Tôn Tường nói. Sau khi lướt qua điểm số của Diệp Hạo, sắc mặt ông ta khẽ đổi.
Bởi vì con số 0 điểm môn tiếng anh đó quá chói mắt.
- Thầy Tôn?
Chu Hiểu khó hiểu nhìn Tôn Tường.
- Ngữ văn 150 điểm.
Tôn Tường vội nói.
Vẻ kinh ngạc trên mặt Chu Hiểu hiện lên càng đậm.
Max điểm môn ngữ văn không phải chuyện đơn giản đâu.
Không nói đến chuyện đề văn là đề mở nhiều, chỉ riêng lỗi hành văn cũng đã rất dễ bị trừ điểm.
- Toán 150 điểm.
Nếu như nói môn văn là môn thiên về sự uyển chuyển và đọc hiểu, vậy thì toán chính là bộ môn thiên về hướng tư duy nhiều hơn.
- Tiếng Anh 0 điểm.
Chu Hiểu nghe được câu này liền lập tức chấn kinh.
0 điểm?
Gì thế này?
- Hình như vừa rồi thầy Tôn nói Diệp Hạo được 900 điểm?
Phó hiệu trưởng bỗng nhiên nhớ tới điều gì.
Lời này vừa nói ra, sắc mặt đám người trong phòng đều thay đổi.
Điều này có ý nghĩa gì?
- Những môn còn lại, Diệp Hạo đều đạt điểm max.
Tôn Tường đã giải đáp suy đoán của bọn họ.
Tình hình lúc này thật sự rất tình hình nha.
Điểm 0 môn tiếng anh của Diệp Hạo có liên quan gì tới Hứa Lệ?
- Trên đường đi thi hôm đó, Diệp Hạo thấy một người bị tai nạn nên đã tốt bụng đưa người đó tới bệnh viện...
Tạ Thiên Hoa trầm giọng nói:
- Chỉ là, sau đó trò ấy vẫn kiên nhẫn quay lại trường thi, lúc đó chín giờ mười ba phút, dựa theo quy tắc thì trò ấy vẫn đủ tư cách tiến vào làm bài, vậy mà Hứa Lệ lại dùng đủ các loại lý do, tắc trách để không cho trò ấy vào, đợi đến chín giờ mười năm phút, Diệp Hạo có muốn vào cũng không thể vào được nữa.
Chu Hiểu lúc này mới hiểu ra.
Không ai nghĩ lại xảy ra chuyện như vậy.
Nhưng Nhị Trung sao có thể thừa nhận loại chuyện như vậy chứ? Nhận sẽ tự huỷ đi thanh danh của trường.
Bởi vì trên phương diện nào đó, Hứa Lệ đại diện cho Nhị Trung, mà Nhị Trung cũng chính là Hứa Lệ.
Chỉ đơn giản một việc, nếu để người khác biết vì một mâu thuẫn nhỏ mà giáo viên ngăn không cho học sinh vào thi, giáo viên đó lại là người của Nhị Trung, vậy còn phụ huynh nào dám cho con em vào đó học nữa?
Đây là một vấn đề vô cùng nguy hiểm.
- Tôi đoán cô Hứa cũng có suy nghĩ của mình.
- Đầu cuộc thi tiếng anh chính là bài thi nghe, nếu để Diệp Hạo vào sẽ ảnh hưởng tới mọi người.
- Hơn nữa lúc đó chắc gì đã chín giờ mười ba!
Quả thực trong lòng ai trong Nhị Trung cũng cảm thấy Hứa Lệ thực có chút hơi quá đáng, nhưng việc tới nước này họ cũng chỉ có thể về phe bà ta.
Loại chuyện như vậy ở Tam Trung, Tam Trung cũng sẽ làm như vậy mà thôi.
- Tôi sẽ báo chuyện này lên bộ giáo dục!
Tạ Thiên Hoa trầm giọng nói:
- Tóm lại dù có phải liều cả cái chức vị hiệu trưởng này, tôi cũng sẽ nhất định sẽ đòi lại công đạo cho Diệp Hạo.
Tạ Thiên Hoa tỏ thái độ khiến sắc mặt ban giám hiệu Nhị Trung lập tức khó coi.
Chuyện này nếu làm lớn thì chắc chắn sẽ ảnh hưởng đến danh tiếng của Nhị Trung.
- Hứa Lệ đã không thích hợp với ngành nhà giáo nữa.
Đỗ Hồng uy nghiêm nói.