Dịch: Hám Thiên Tà Thần
Biên: Hám Thiên Tà Thần
----------------------
Sau lão giả, lần lượt các tu sĩ cũng mua tàng bảo đồ trong tay Diệp Hạo.
Bởi vì cho dù tu sĩ Trọng Kiếp sơ giai trên người vẫn có tầm 1000~2000 thượng phẩm Linh thạch.
Về phần tu sĩ Nguyên Anh cảnh theo dõi lại rất nóng lòng.
Rất nhanh, tu sĩ Nguyên Anh cảnh tụm năm tụm ba hợp tác mua tàng bảo đồ.
Đối với những việc này Diệp Hạo làm như không thấy.
Chỉ cần bản thân hắn có thu hoạch thì được rồi.
Ngắn ngủi vài phút Diệp Hạo đã bán ra hơn hai mươi tấm.
Mà ngay lúc tu sĩ đang vây lại càng ngày càng nhiều một trung niên cả người khoác khải giáp cùng với hơn mười vị tướng sĩ đồng hành đi tới trước sạp hàng của Diệp Hạo.
- Lá gan ngươi không hề nhỏ nha!
Trung niên Tướng quân nhìn chằm chằm Diệp Hạo một cái nói.
- Đừng làm ảnh hưởng tới việc buôn bán của ta.
Diệp Hạo không kiên nhẫn nhìn trung niên một cái nói.
- Ngươi…
Trung niên Tướng quân còn định nói bỗng sắc mặt Diệp Hạo phát lạnh.
- Cút!
Trung niên Tướng quân chỉ cảm thấy một đạo lực lượng cuồng bạo nổ ra ở trong cơ thể, kêu rên một tiếng đã vô lực ngã xuống phía sau.
Toàn trường xôn xao.
Tướng quân thế nhưng là cao thủ xếp thứ hai của tòa thành này a.
Thế nhưng ai có thể ngờ hắn không thể nhận một lời chi uy của Diệp Hạo chứ.
- Ngươi…
Trung niên mới nói đến đây đã chú ý tới sát cơ trong mắt Diệp Hạo, muốn tiếp tục nói nhưng một chữ cũng không dám phun ra nữa.
Trong lúc nhất thời, hắn rơi vào tình trạng xấu hổ.
- Ta muốn nói cho các ngươi biết nếu các ngươi cứ im lặng thì động phủ Uy Võ Chân Tiên có khi đã mở ra rồi cũng nên.
Diệp Hạo quét mắt bốn phía một cá, cất cao giọng nói.
- Ta muốn một bản.
- Ta muốn một bản.
- Ta muốn một bản.
Không thể không nói sau khi Diệp Hạo cường thế đánh bại trung niên, những tu sĩ đang vây xem không còn do dự nữa mà nhao nhao đến mua.
Không qua bao lâu 100 bản tàng bảo đồ trong tay Diệp Hạo đã bán sạch.
- Đi được rồi.
Diệp Hạo duỗi cái lưng mỏi mệt ra nói.
Kì thật còn có một vài tu sĩ chờ đấy.
Nhưng nếu tiếp tục bán rất có thể cường giả Địa Tiên của các đại tông môn sẽ đến.
Lấy thực lực Tâm Ma Diệp Hạo ngược lại không sợ, nhưng hiện tại hắn còn chưa muốn bại lộ Tâm Ma của mình.
(Truyện được thực hiện bởi Hám Thiên Tà Thần - )
. . .
Ngay lúc các đại tông môn đang suy đoán từng tin tức tuyền đến trong tai bọn họ, có người công khai chào hàng ở các đại thành trì tấm bảo đồ của phòng đấu giá Húc Nhật với giá 1000 thượng phẩm Linh thạch.
Không thể nghi ngờ đây chính là một tin tức chấn động.
Mà khiến các tu sĩ không ngờ đến chính là tàng bảo đồ được bán là thật.
- Thế lực này thiếu Linh thạch đến mức đó sao?
- Người này chỉ dựa vào tàng bảo đồ đã kiếm lời được hơn mấy trăm vạn thượng phẩm Linh thạch rồi a.
- Không nghĩ đến còn có thể buôn bán như vậy.
- Lần này Húc Nhật gia thật sự kém xa a.
Húc Nhật gia không phải không nghĩ tới cách chào hàng tàng bảo đồ như vậy, vấn đề là sau khi chào hàng thì sao?
Chỉ sợ toàn bộ cao thủ Nam Vực đề chạy tới đó.
Như vậy Húc Nhật gia còn có thể mò được bao nhiêu đồ tốt đây?
Phải biết động phủ Uy Võ Chân Tiên rất có thể có Tiên bảo, mà loại đồ vật như Tiên bảo không phải Linh Thạch có thể đổi được.
Húc Nhật gia đấu giá rất nhiều trân bảo, tuy nhiên chỉ duy nhất Tiên bảo sẽ không bao giờ đấu giá.
Lạc Phượng Sơn!
Diệp Hạo mang theo Tiệp Nhi, Dư Nhi đi tới nơi này đã thấy ở đây cũng đông nghẹt người.
- Vị trí của động phủ Uy Võ Chân Tiên đây hả?
Dư Nhi nhẹ giọng hỏi.
- Hình như thế.
Diệp Hạo cười đáp.
Diệp Hạo đến không gây bao nhiêu sự chú ý cho tu sĩ, bởi vì cả ba người đều đã dịch dung.
- Ngũ đại Kiếm Tông đều đến.
Diệp Hạo nhìn lướt qua liền nói.
Đối tượng Tiệp Nhi, Dư Nhi chú ý đương nhiên là Mộc Kiếm Tông.
Lần này Mộc Kiếm Tông tới trên trăm tu sĩ cường đại.
Đội hình rất mạnh.
Nhưng trong Ngũ Đại Kiếm Tông đội hình nhà ai cũng mạnh cả?
Thanh âm cuồn cuộn vang lên, Diệp Hạo thấy trước mắt có một con sông.
Nhưng lúc nhìn thấy con sông này, Diệp Hạo lại có một loại cảm giác rùng mình.
Bên kia dòng sông chính là cửa vào động phủ.
Mà bên này, mấy trăm tên tu sĩ sợ hãi không dám tiến lên.
- Công tử, con sông này…
Dư Nhi giật mình nói.
- Yên lặng theo dõi kỳ biến.
Diệp Hạo không tùy tiện xông lên mà trầm giọng nói.
Qua một đoạn thời gian nữa, tu sĩ đến đây ngày càng nhiều.
Ngay lúc này một trung niên mặc bào phục rộng thùng thình đứng lên nói.
- Mời Tông chủ các Đại Tông môn đến đây thương nghị chuyện quan trọng.
Trung niên vừa nói xong Kim Kiếm Tông, Mộc Kiếm Tông các đại tông chủ đi tới chỗ trung niên.
Bởi vì trung niên này là tộc trưởng Húc Nhật gia, Đông Phương Duy.
Luận thân phận hay địa còn muốn cao hơn các Tông chủ các đại tông môn.
- Căn cứ vào nghiên cứu của chúng ta, cho dù Địa Tiên cũng không thể đi qua con sông này.
Đông Phương Duy quét mắt bốn phía một cái nói.
- Cái gì?
Tông chủ các Đại Tông môn lần lượt biến sắc.
Địa Tiên cũng không được, chẳng lẽ muốn xuất động Chân Tiên?
Nhưng Chân Tiên có thể tùy tiện thích xuất động sao?
- Ta không biết Chân Tiên có thể thông qua hay không, bất qua ta nghĩ mọi người đều không muốn xuất động Chân Tiên.
Đông Phương Duy dừng lại một chút tiếp tục nói.
- Chúng ta tiến hành rất nhiều cuộc thăm dò sau đó phát hiện ra mỗi khi một tên tu sĩ rơi vào con sông này thì lượng nước của nói sẽ giảm bớt. Tu vi càng cao nước sông giảm càng nhiều.
Tông chủ Kim Kiếm Tông nghe được như thế cảm giác may mắn không thôi.
Nghe ý tứ của Đông Phương Duy rõ ràng chuẩn bị lấy mạng để lấp a.
Kim Kiếm Tông nếu tùy tiện đến đây rất có thể sẽ bị Húc Nhật gia bức bách tiến vào bên trong con sông a.
Bởi vì Húc Nhật gia có thực lực này mà.
- Ý ngươi là…?
Tông chủ Hỏa Kiếm Tông trầm giọng nói.
- Tán tu lần này đến nhiều như vậy a.
Đông Phương Duy nói đến đây cũng im lặng.
Bất quá đám người Vương Thiên Dực lại hiểu ý tứ Đông Phương Duy.
Các đại tông môn xuất thủ ép các tán tu đi lấp con sông này.
Toàn bộ đám người đều trầm mặc xuống.
Thật lâu sau Tông chủ Kim Kiếm tông mở miệng nói.
- Vậy thì làm như thế thôi.
- Ta không đồng ý.
Vương Thiên Dực lắc đầu từ chối.
- Mộc Kiếm Tông các ngươi không đồng ý cũng được, nhưng Mộc Kiếm Tông các ngươi phải rời đi.
Sắc mặt Đông Phương Duy khó coi nói.
- Không xuất lực thì đào thải.
- Đây là quy tắc.
- Vương Tông chủ, ta khuyên ngươi nên nghĩ lại.
Tông chủ các đại Tông Môn nhao nhao nói.
Vương Thiên Dực trầm mặc một hồi vẫn nói ra.
- Mộc Kiếm Tông chúng ta rút lui.
Lựa chọn của Vương Thiên Dực khiến các đại Tông Môn kinh ngạc.
Không ai ngờ tới Vương Thiên Dực thực sự sẽ rút lui.
Chợt Vương Thiên Dực quay người đi tới trước mặt tu sĩ Mộc Kiếm Tông.
- Theo ta về tông.
Tu sĩ Mộc Kiếm Tông không rõ ràng cho lắm, nhưng vẫn nghe theo Tông chủ rời đi.
Đàm phán không thành?
Vì sao biết đàm phán không thành?
Vương Thiên Dực vì sao lại mang theo tu sĩ Tông môn rời đi đây?
Ngay lúc rất nhiều tán tu sinh lòng nghi hoặc đột nhiên phát hiện các đại tông môn đang không ngừng thu hẹp vòng vây của bản thân.
- Các ngươi muốn làm cái gì?
Một lão giả râu bạc trắng nghiêm nghị hỏi.
- Các ngươi hiện tại có hai lựa chọn.
Đông Phương Duy lạnh lùng nói.
- Thứ nhất, chết dưới đao của chúng ta, thứ hai, xông vào con sông này.