Dịch: Hám Thiên Tà Thần
Biên: Hám Thiên Tà Thần
----------------------------------
Còn Lý Thiên Thiên thần bí đang ẩn núp nữa. Thiên Yêu không thể không đề phòng a!
Tu sĩ Nhân tộc đã xác định sẽ có tổn thất khi bầy yêu giáng lâm, tổn thất càng nhiều lại càng có lợi đối với Côn Lôn Yêu Tộc.
Diệp Hạo đồng dạng xuất thủ. NhưngYêu Thú giáng lâm lần này thực sự nhiều lắm. Dù hắn rất cố gắng, nhưng vẫn có một số Yêu Thú xâm nhập vào bên trong các thành phố của Hoa Hạ.
Những Yêu Thú này không sợ súng pháo, không sợ nước lửa. Nên quân đội không có tác dụng gì, càng không cần phải nói bách tính tay không tấc sắt.
Cũng may lúc đầu quân đội quả quyết xuất thủ đánh giết cùng đả thương nặng một bộ phận Yêu Thú, nếu không số lượng Yêu Thú giáng lâm phải tăng gấp đôi.
Giết!
Diệp Hạo không ngừng xuyên toatừng khu vực trong Hoa Hạ, đánh giết Yêu Thú giáng lâm.
Ma Đô-Chu gia
Chu Uyển Thanh cũng không tốt hơn bao nhiêu.
Bởi vì ở diễn đàn ba nước Trung Nhật Hàn, nàng đã va chạm với Văn Cảnh, hắn phẫn nộ vì không có gan trả thù Minh Nguyệt, không có thực lực trả thù Đường Phiên Phiên, nhưng lại có thực lực trả thù Chu gia
Đối mặt Văn gia chèn ép, Chu gia ngăn cản rất gian nan, vì thế Chu gia không thể không tìm người trung gian đến hòa đàm.
- Chuyện lần này thật sự do Uyển Thanh tự tác chủ trương, hi vọng anh Văn không để trong lòng, cho Chu gia một con đường sống.
Chu Bá Đạt nhìn trung niên đối diện, chắp tay nói.
Nghe vậy, Văn Bân lại cười
- Anh Chu nói chuyện này? Bọn nhỏ hành động theo cảm tính, sao tôi lại để ý chuyện nhỏ nhặt này chứ?
Ông ta dừng một chút rồi nói tiếp
- Kỳ thật, nguồn góc phát sinh mọi chuyện, bởi vì khuyển tử ưa thích lệnh ái a.
- Còn có chuyện này?
Chu Bá Đạt khẽ giật mình
- Sao Chu gia dám trèo cao chứ.
- Trèo cao hay không, không quan trọng, quan trọng là tôi thích Uyển Thanh.
Lúc này,Văn Cảnh đứng sau lưng Văn Bân mở miệng nói.
Trong mắt Chu Bá Đạt lộ vẻ không vui, coi như địa vị Chu gia không bằng Văn gia, nhưng tuyệt đối chưa nói tới trèo cao a.
Chu Bá Đạt nói trèo cao bởi vì khách sáo mà thôi, nhưng ông ta không ngờ Văn Cảnh thuận cột leo lên.
Văn Bân sờ soạng lần mò mấy chục năm, như thế nào không nhìn ra Chu Bá Đạt đang không vui, bởi vậy Văn Bân tiếp tục giả mù sa mưa
- Văn Cảnh, chú ý ngôn từ.
Không đợi Văn Cảnh tạ lỗi, ông ta thuận miệng hỏi tiếp
- Anh Chu, tôi nhớ Uyển Thanh chưa có đính hôn thì phải?
- Không có.
Chu Bá Đạt trả lời.
- Không bằng hai nhà chúng ta kết làm thân gia, nhỉ?
Văn Bân nhìn Chu Uyển Thanh hỏi.
Chu Bá Đạt trầm mặc không nói.
Nhưng lúc này, Chu Uyển Thanh bất ngờ nói
- Kỳ thật, tôi rất đồng ý câu Văn Cảnh vừa mới nói
Lời Chu Uyển Thanh khiếnbọn người Chu Bá Đạt nghi hoặc không hiểu.
- Câu nào?
Văn Cảnh tò mò hỏi.
- Nếu trèo cao, hôn nhân nhất định sẽ không hạnh phúc.
- Nữ hiền chất, Chu gia là một trong ba đại gia tộc đứng đầu Ma Đô, cùng Văn gia chúng ta kết thân, sao có thể tính trèo cao chứ?
Văn Bân ha ha cười nói.
- Ông sai rồi.
Ngoài toàn trường dự đoán, Chu Uyển Thanh lại nói ra câu này
-Ý tôi là Văn gia đang trèo cao.
Toàn trường xôn xao!
Chu Bá Đạt không có nghĩ đến,Chu Uyển Thanh luôn trầm ổn lại nói ra loại lời này.
- Hồ nháo.
Chu Bá Đạt tức giận.
- Ba Ba, có hồ nháo hay không, con rất rõ ràng.
Chu Uyển Thanh bình tĩnh nhìn Chu Bá Đạt
- Có chút đồ vật sau khi chứng kiến, ba ba mới hiểu bản thân trước đó buồn cười cỡ nào.
- Con đã nhìn thấy cái gì?
- Con đã từng nhìn thấy Địa Phủ.
- Địa Phủ?
Chu Bá Đạt ngây người
- Con nói bậy bạ gì đó?
- Ba ba không hiểu.
Chu Uyển Thanh nhẹ nhàng lắc đầu
- Văn gia muốn chiến thì chiến, sợ cái gì?
- Chu gia cầm cái gì để chiến?
Chu Bá Đạt tức giận đến mức toàn thân run rẩy.
Nếu Chu gia có năng lực đấu với Văn gia, sao Chu Bá Đạt còn đi tìm người hoà giải chứ?
Ngay lúc này, hư không phá toái, Quần Tinh rơi xuống. Một màn quỷ dị phát sinh khiến trên dưới Chu gia kinh ngạc không thôi.
- Chuyện gì xảy ra?
Văn Cảnh hỏi
- Mưa sao băng sao?
- Ngớ ngẩn.
Chu Uyển Thanh lườm Văn Cảnh một cái, nói.
- Cô nói cái gì?
Văn Cảnh nổi giận.
- Anh coi vệ tinh quân sự quốc gia đều ăn cơm khô sao?
- Ách….
Tỉ mỉ nghĩ lại cũng đúng, nhưng tại sao trong lòng không được thoải mái chứ?
Sưu!
Sưu!
Sưu!
Quân đội đóng giữ Ma Đô tiếp nhận mệnh lệnh phía trên, sau đó dứt khoát ấn nút bắn đạn đạo.
Qua mười nhịp hô hấp, một Hắc Ảnh to lớn rơi xuống Chu gia.
- Cái này…đây là…?
Nhìn con cóc mấy chục mét trước mắt, cả người Văn Cảnh đều bị choáng váng.
Con cóc nhìn lướt bốn phía, sau đó duỗi cái lưỡi thật dài cuốn 7 ~ 8 người Chu gia vào trong bụng.
- Chạy mau.
- Yêu Quái.
- Chạy a
Nhìn thấy một màn này, cho dù Bảo Tiêu Chu gia cũng không dám ở lại.
Ai dám tiến lên?
Con cóc này từ không trung mấy ngàn mét rơi xuống a.
Súng pháo có tác dụng sao?
Bịch một tiếng, con cóc nhảy đến một phương hướng khác, một tòa kiến trúc cao ba tầng bị nó đạp vỡ, đầu lưỡi không ngừng xoay tròn cắn nuốt nguyên một đám người.
Oa!
Con cóc nhảy tới đám người Văn Cảnh trong tiểu viện. Toàn bộ lông tơ của bọn họ đều dựng đứng lên.
Khi con cóc nhìn thấy đám người, trong mắt nó lộ vẻ hưng phấn cùng khát máu.
- Đừng…đừng giết tao.
Văn Cảnh bị dọa đến mức đôi chân không thể cử động.
- Anh cầu khẩn có tác dụng không?
Chu Uyển Thanh lườm Văn Cảnh một cái, ngay trước sự kinh ngạc của toàn trường, nàng lập tức tới gần con cóc.
- Uyển Thanh, con làm gì vậy?
Chu Bá Đạt mở to hai mắt, quát.
- Ngay cả Địa Phủ Thập Điện Âm Quân cũng từng gặp qua, chẳng lẻ còn sợ một con Thiềm Thử Yêu?
Âm thanh Chu Uyển Thanh lạnh lùng đáng sợ.
Cái gì?
Đám người Chu Bá Đạt đều có cảm giác hoang đường.
Chu Uyển Thanh đang nói cái gì vậy?
Nàng đã từng gặp qua Địa Phủ Thập Điện Âm Quân?
Ma chứng sao?
Nhìn qua không giống a!
Con cóc không ngờ còn có người không sợ chết, phương thức đối với loại người này rất đơn giản, chính là trực tiếp giết chết.
Lúc này, đầu lưỡi con cóc cuốn về thân thể mềm mại của Chu Uyển Thanh.
Trong mắt Chu Bá Đạt tràn đầy tuyệt vọng. Ông ta không thể giúp Chu Uyển Thanh chạy thoát.
Chạy cái lông a?
Tốc độ con cóc nhanh biết bao? Bản thân ông ta có thể chạy được hay không cũng là một vấn đề. Huống chi chủ động tiếp cận con cóc này.
Nhưng một màn tiếp theo đã làm bọn họ hoàn toàn ngây người.
Chỉ thấy chỗ cổ Chu Uyển Thanh tuôn ra một đạo Kim Quang, rồi lập tức biến thành một đạo Kiếm Ý, sau đó hình thể khổng lồ của con cóc bỗng nhiên bị chém thành hai nửa.
Một kích, tất sát.
Nhìn con cóc to lớn không còn nhúc nhích. Trong mắt đám người Chu Bá Đạt tràn đầy sự rung động.
- Uyển Thanh, đã xảy ra chuyện gì?
Chu Bá Đạt kinh ngạc hỏi.
- Thứ đồ vật con đã nói.
Chu Uyển Thanh nói đến đây, rồi tiến lên sờ con cóc đã không còn khí tức.
- Con… sao con có thể giết nó?
- Con không có năng lực giết nó.
Chu Uyển Thanh chỉ vòng trêncổ
- Sợi dây chuyền này giết nó.
- Ai cho con?
- Một tu sĩ có thể so với Âm Quân Địa Phủ.