Nhìn Đan các lại một lần nữa đưa tới ba trăm ngàn vạn dược liệu, trong mắt Giang Tự Lưu tràn đầy hâm mộ nói. - Diệp công tử, tốc độ ngươi kiếm tiền thật sự quá nhanh. - Hỗn xược, ngươi dám xưng hô với Diệp công tử như vậy? Đoan Mộc Chính quát lớn. - A! Giang Tự Lưu bị choáng váng. Có chuyện gì sao? - Diệp công tử chính là cường giả tông sư đấy. Đoan Mộc Chính trầm giọng nói. Lúc này Giang Tự Lưu mới nhận ra bản thân đã quên mất thân phận...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.