Dịch: Hám Thiên Tà Thần
Biên: Hám Thiên Tà Thần
-----------------------------------------------------
Thần Huyết có năng lực phục sinh hay không Diệp Hạo không rõ, nhưng muốn giết chết Diệp Hạo lại rất khó.
Nghe Diệp Hạo nói như vậy, trên mặt Đường Phiên Phiên biểu hiện vẻ khó tin.
- Đi thôi.
Diệp Hạo cười nói.
Đường Phiên Phiên mua một chiếc xe BMW Mini được thiết kế chuyên cho nữ tính, giá cả chiếc xe này không quý chỉ có hơn 30 vạn.
Đường Phiên Phiên vốn định mua chiếc xe mười mấy vạn nhưng Diệp Hạo không đồng ý bảo cô nàng mua chiếc xe này.
Đường Phiên Phiên mang Diệp Hạo tới Tiểu Giang Nam.
- Mùi vị đồ ăn nhà hàng không tệ.
Trước đó, Đường Phiên Phiên từng tới đây một lần, chỉ là giá cả trong Tiểu Giang Nam tương đối đắt đỏ, nếu không phải Thái Sử Hưu mời mấy nhân viên thiết kế đi theo, cô nàng cũng sẽ không tới chỗ như vậy đâu.
Nhưng lần này, Diệp Hạo hẹn cô ra ngoài ăn cơm, nên cho dù thế nào, cô cũng phải chọn một nơi không tệ.
Diệp Hạo mở thực đơn ra nhìn lướt qua, đồ ăn nơi này hơi quý, nhưng giá cả chưa đến mức không hợp thói thường, Diệp Hạo chọn hai món thì không chọn nữa.
Bên Đường Phiên Phiên cũng chọn hai món.
Nhân viên phục vụ báo bọn họ gọi bốn món.
- Chị gọi hai món à?
- Ừ.
- Thêm sườn heo qua cầu, thịt luộc.
- Dạ.
Sau khi nhân viên phục vụ rời đi, Đường Phiên Phiên nhỏ giọng nói:
- Món ăn ở quán này rất ít - - a - - kia không phải cô Lãnh sao?
- Lãnh Tuyết?
Diệp Hạo nhìn theo ánh mắt Đường Phiên Phiên, liếc mắt thấy bà cô chủ nhiệm mình đang mặc lễ phục chính thức.
Hai người nhìn thấy Lãnh Tuyết, đồng thời Lãnh Tuyết cũng nhìn thấy hai người.
Lúc này, trên mặt cô lộ ra chút kinh ngạc lẫn vui mừng, sau đó bước nhanh về phía hai người, không thèm để ý đến người thanh niên bên cạnh mình.
- Diệp Hạo, sao em lại ở đây?
- Em bảo này cô Lãnh, trong mắt cô chỉ có em thôi sao?
Diệp Hạo chỉ Đường Phiên Phiên đối diện, cười nhạt nói.
- Ở đây còn có đại mỹ nữ xinh đẹp tuyệt trần nữa đó?
Vừa rồi Lãnh Tuyết thật không để ý đến Đường Phiên Phiên đối diện Diệp Hạo.
- Đường Phiên Phiên? Sao em ở cạnh Diệp Hạo vậy?
Lãnh Tuyết kinh ngạc hỏi.
Tên này có quan hệ với Đường Phiên Phiên từ khi nào thế?
- Chúng em…
Đường Phiên Phiên trong lúc nhất thời không biết nên nói quan hệ giữa mình và Diệp Hạo như thế nào.
- Cô Lãnh, chẳng lẽ em không được ăn buổi tối với hoa hậu giảng đường sao?
Diệp Hạo thấy Đường Phiên Phiên bối rối, chủ động nói.
- Không phải không được, mà tôi lo lắng em bắt nạt cô ấy thôi.
Lãnh Tuyết nói xong, đặt mông xuống ngồi bên cạnh Đường Phiên Phiên.
- Gộp bàn có tiện không?
- Tiện hay không cô cũng ngồi xuống rồi.
Diệp Hạo bó tay với bà cô này.
- Vương Hạo, hai người này đều là sinh viên của đại học Trung Y.
Lúc này Lãnh Tuyết giới thiệu với thanh niên đang đứng như cây gậy trước mắt.
Vương Hạo không ngờ hẹn gặp một lần lại thành bộ dạng như hiện giờ, mà Lãnh Tuyết đã nói như vậy rồi, ngoại trừ ngồi xuống ra, hắn còn có thể làm gì!
Sau khi Vương Hạo nhận lấy thực đơn liền đưa cho Diệp Hạo.
- Hai em nhìn xem vừa rồi còn bỏ qua món nào không gọi không, toàn bộ chi phí hôm nay đều do tôi trả.
Vẻ mặt Diệp Hạo không khỏi cứng đờ, tên này xem thường người khác, hừ.
Được để ca cho mi thể thiệ, Diệp Hạo nhanh chóng mở thực đơn ra tìm các loại rượu.
- Cho tôi một chai rượu vang Benfolds Grange.
Vương Hạo khẽ giật mình, rượu vang gì thế?
Vương Hạo cũng uống không ít rượu vang quý, nhưng anh ta không biết loại rượu vang này.
Vẻ mặt Lãnh Tuyết hơi đổi, Vương Hạo không biết không có nghĩa cô không biết, một chai rượu vang Benfolds Grange gần 30 vạn đó!
- Hay đổi chai Lafite nhé?
Lãnh Tuyết trừng Diệp Hạo một cái, lên tiếng.
- Lafite 82 năm anh uống ngán rồi, gọi Benfolds Grange đi, hai chai.
Vương Hạo không vui nói.
Vương Hạo cố ý nói Lafite 82 năm, vì Lafite 82 năm có giá đắt nhất, chuyện này cũng biểu lộ mình không thiếu tiền.
Nhân viên phục vụ nghe Vương Hạo nói như vậy, đâu còn khách sáo với hắn nữa chứ?
Diệp Hạo chớp chớp mắt với Lãnh Tuyết nói.
- Anh Vương vốn không thiếu tiền mà cô.
- Đúng vậy, tôi không thiếu tiền!
Vương Hạo nói xong nhận lấy thực đơn gọi 6 ~ 7 món đồ ăn, rồi lật đến trang liệt kê ra danh sách rượu. Khi ánh mắt Vương Hạo liếc nhìn qua giá chai rượu vừa rồi, sắc mặt hắn chợt thay đổi.
30 vạn!
Đùa chắc?
Vì sao vừa rồi bộ dạng Vương Hạo khí phách không quan tâm, vì anh ta cảm thấy Tiểu Giang Nam không có khả năng có rượu giá quá đắt.
Thực ra bình thường Tiểu Giang Nam không có Lafite 82 năm.
Rượu vang quý giá mấy cũng chỉ có gần mấy ngàn.
Vấn đề đây là Ma Đô a!
Tiểu Giang Nam không những có Lafite 82 năm, còn có Benfolds Grange càng quý hơn.
- Nhóc con, cậu chơi tôi sao?
Lúc này Vương Hạo trở mặt quát.
- Có ý gì?
Diệp Hạo không ngờ tên Vương Hạo này lại hẹp hòi hư vậy, bởi vì trong tình huống bình thường không ai trở mặt ngay tại chỗ, nếu anh ta trở mặt để bạn gái anh ta thấy thì sao?
Diệp Hạo lại không biết tên Vương Hạo này không phải tiểu đại gia chân chính.
Thẻ của anh ta hiện giờ chỉ có hơn 50 vạn thôi.
Anh ta không trả nổi hai chai rượu này.
- Hai chai rượu vang 60 vạn, cậu còn nói cậu không chơi tôi sao?
- Tôi nhớ vừa rồi anh nói tôi cứ gọi tùy ý mà? Hơn nữa tôi nhớ tôi chỉ cần một chai rượu?
Diệp Hạo cau mày nói.
- Không có tiền mà dám ở đây giả mạo làm sói già vẫy đuôi?
- Nói giống như cậu có tiền lắm ấy?
- Tôi quả thực có nhiều tiền hơn anh.
Diệp Hạo cười nhạt nói.
- Chỉ dựa vào đồ vỉa hè trên người cậu sao?
Vương Hạo cười mỉa nói.
Nghiêm khắc mà nói Diệp Hạo mặc nhãn hiệu thứ hai thứ ba trong nước, nhưng Vương Hạo lại mặc nhãn hiệu thứ hai thứ ba nước ngoài, giá cả hai loại chênh lệch gấp 10 lần, đây cũng là lý do vì sao Vương Hạo sẽ nói như vậy.
- Vương Hạo, anh có chút đó thì đừng khoe khoang trước mặt Diệp Hạo.
Lúc này Lãnh Tuyết nói.
- Cái gì?
Vương Hạo khẽ giật mình.
- Nhìn thấy đồng hồ Diệp Hạo đeo không?
Lãnh Tuyết chỉ tay Diệp Hạo nói.
- Đồng hồ này anh không mua nổi.
- Vacheron Constantin sao? Cái đó chỉ có 2 3 vạn chứ mấy.
Vương Hạo vẫn biết rõ giá Vacheron Constantin trên thị trường.
- Đó là đồng hồ kiểu nam xa hoa năm nay Vacheron Constantin vừa mới ra, số lượng có hạn trên thế giới chỉ có 3000 vạn, trong ba ngày ngắn ngủi đã bị tranh mua không còn.
Lãnh Tuyết nói đến đây, ánh mắt nhìn Diệp Hạo biến đổi.
Trong lòng Vương Hạo trầm xuống.
- Giá bán cái đồng hồ này 500 vạn, mà bây giờ đã lên tới 600 vạn, nhưng không thể mua được trên thị trường.
Lời Lãnh Tuyết nói làm Đường Phiên Phiên nghẹn họng nhìn trân trối, giờ cô mới biết đồng hồ Diệp Hạo đang đeo mắc như vậy.
600 vạn!
- Đồ giả bây giờ rất nhiều!
Vương Hạo vẫn không tin Diệp Hạo có năng lực mua đồng hồ như vậy.
- Đồng hồ Vacheron Constantin này có khảm 18 viên kim cương, mà tôi nhìn một cái là biết kim cương thật hay giả.
Lãnh Tuyết nhẹ nhàng lắc đầu.
- Còn nữa, Tissot anh đeo là đồ giả.
Như dao đâm!
Bỗng nhiên Vương Hạo cảm thấy ngực mình đau quá.
Không phải anh ta không biết mình đeo Tissot giả, nhưng bị Lãnh Tuyết vạch trần trước mặt mọi người làm mặt anh ta âm u.