Mục lục
Chung Cực Toàn Năng Học Sinh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Dịch: Hám Thiên Tà Thần

Biên: Hám Thiên Tà Thần

----------------------------------

Khi Diệp Hạo, Đường Phiên Phiên dẫn Lam Thanh Thanh lên lầu, Thanh Thanh và Đường Đường lại không chút do dự đi theo.

Mặc Mặc thì có hơi chần chờ một chút.

Quách Tú vỗ tay nhỏ Mặc Mặc một cái, nói

- Cháu cũng lên chơi đi.

- Dạ.

Mặc Mặc nhẹ gật đầu rồi vội vàng đuổi theo. CunCực Toàn Năng Học Sinh Trailer

Qua hai ngày quan sát, Quách Tú cũng hiểu rõ ràng tính tình ba nữ Thanh Thanh.

Trong xương cốt Thanh Thanh có một loại cao ngạo không che giấu, cũng may Thanh Thanh còn duy trì sự cung kính trước mặt cha mẹ Diệp Hạo, chủ yếu vì nể mặt hắn

Đường Đường ham chơi hay chọc ghẹoThanh Thanh, mặc dù Thanh Thanh cả ngày hay mắng chửi các kiểu, nhưng Đường Đường vẫn cứ thích bám theo.

Tính tình Mặc Mặc dịu dàng hiểu lễ nghĩa, bởi vậy Quách Tú thích nàng nhất.

Khi đoàn người Diệp Hạo lên lầu, sắc mặt đám người Diệp Đống Chi hơi xấu hổ.

- Lam Thanh Thanh.

Đúng lúc này, Diệp Chính Mậu hoảng sợ nói.

- Ông sao vậy?

Hứa Văn Mẫn hỏi chồng.

- Lam Thanh Thanh, nữ Đổ Vương ở Macao, được người Macao xưng là Lam Công Chúa, cô ấy có sòng bạc, khách sạn, nhà hàng… giá trị tài sản bản thân lên đến hơn 50 tỷ.

Diệp Chính Mậu nhìn thông tin Lam Thanh Thanh trên điện thoại di động, rồi kinh hãi nói ra.

- Cái gì? Hơn 50 tỷ?

Khi Hứa Văn Mẫn nghe được con số này, bà không khỏi giật mình hỏi lại.

Mặt khác, từ đội xe Lam Thanh Thanh cũng có thể nhìn ra tài sản của cô nàng giàu có như thế nào.

- Em dâu, chị thấy hình như Lam Công Chúa có ý với Diệp Hạo á?

Hứa Văn Mẫn đụng Quách Tú một cái, nói.

- Diệp Hạo đã có Phiên Phiên rồi.

Quách Tú thản nhiên đáp lại.

- Em bị ngốc à.

Hứa Văn Mẫn lườm Quách Tú, nói

- Dù tướng mạo hay gia thế, Lam Công Chúa vẫn hơn xa Phiên Phiên, em phải cố gắng thúc đẩy Diệp Hạo lựa chọn Lam Công Chúa đi.

- Tướng mạo Lam Công Chúa hơn Phiên Phiên, cô có nói quá không?

Quách Tú hơi khó chịu nhìn Hứa Văn Mẫn hỏi lại.

- Nếu chỉ so tướng mạo, song phương cân tài ngang sức, nhưng Lam Công Chúa lại có dòng máu người Hà Lan, đến lúc đó không chừng có thể đi Macao định cư.

Hứa Văn Mẫn hơi yên lặng rồi nói ra ý kiến của mình.

- Cô nghĩ thật xa.

Lúc đầu, Quách Tú còn muốn giải thích cho Hứa Văn Mẫn về việc giá trị tài sản của Đường Phiên Phiên không phải kém hơn Lam Công Chúa, mà ngược lại.

Mỗi ngày, tổng tài sản của con bé đều tăng lên một cách chóng mặt.

Hiện tại, tài sản của con bé đã đạt đến 35 tỷ đô, chứ không phải NDT rác rưởi kia.

Lam Thanh Thanh lấy gì để so sánh chứ.

- Em dâu, chị chỉ muốn tốt cho em thôi.

Hứa Văn Mẫn thấy Quách Tú không để ý lời mình, vẫn tiếp tục nói.

- Tiểu Hạo không cần dựa dẫm vào đám nhà giàu.

Quách Tú bình tĩnh nói ra.

- Có ý gì?

Hứa Văn Mẫn khẽ giật mình hỏi.

- Chỉ cần Tiểu Hạo muốn, nó có thể dễ dàng tạo ra bọn chúng.

- Cái gì?

Hứa Văn Mẫn nghe như thế, không biết nên nói gì nữa, nhưng ngẫm lại Diệp Hạo quả thật có năng lực như thế.

Cái khác không nói, chỉ cần Ngân Châm Điểm Huyệt, Diệp Hạo muốn kiếm bao nhiêu tiền không được?

Nhưng hết lần này tới lần khác, Diệp Hạo chỉ lấy 500 một người bệnh.

- Đột nhiên, chị nhớ tới một việc.

Hứa Văn Mẫn nhìn Quách Tú nói.

- Một đồng nghiệp chồng chị tài sản mấy chục triệu, già cả rồi mà không có con cái, bác sĩ kiểm tra nói ông ta có vấn đề, ông ta hiện nay đang dùng tiền cầu y hỏi bệnh khắp nơi. Chị nghe chồng chị nói nếu ai có thể chữa khỏi, ông ta tình nguyện dâng một nửa gia tài xem như tiền chữa bệnh.

- Sau đó thì sao?

Quách Tú nghe được như thế, sao bà còn không rõ ý Hứa Văn Mẫn, nhưng bà vẫn làm bộ như không hiểu hỏi.

- Không phải Tiểu Hạo biết Ngân Châm Điểm Huyệt sao?

Hứa Văn Mẫn cười, nói tiếp,

- Chị tin chắc nó có thể trị liệu bệnh này dễ như ăn sáng.

- Đúng vậy, nhưng nhà chúng tôi không thiếu tiền nha.

- Mấy chục triệu lận đó.

- Mấy chục triệu thì thế nào?

Lúc này, tiếng nói Đường Đường lanh lảnh vang lên.

- Cô có biết mấy chục triệu mang ý nghĩa gì không?

Hứa Văn Mẫn tức giận hỏi lại.

Bà ta không hiểu nỗi một cô bé chưa dậy thì sao lại mạnh miệng như vậy?

- Tôi không biết mấy chục triệu mang ý nghĩa gì, tôi chỉ biết trong[Bảo Bảo Phó] của tôi có rất nhiều tiền.

Đường Đường thuận tay cầm một thanh kẹo nhét vào trong túi, rồi quay sang nói với Quách Tú

- Dì ơi, con muốn cái này nữa.

Quách Tú cười cười rồi đưa một hộp sô cô la tới cho cô bé.

Đường Đường cười gian xảo, cầm thỏi sô cô la bỏ vào trong túi.

Dế nhũi!

Thấy hành động Đường Đường như vậy, trong đầu Hứa Văn Mẫnng hĩ đến danh từ này.

- Trong [Bảo Bảo Phó] của cô có bao nhiêu tiền chứ?

Theo bản năng, Hứa Văn Mẫn hỏi lên câu này.

- Hôm qua, tôi quên nhìn tiền lời rồi

Đường Đường lấy smartphone ra rồi mở giao diện [Bảo Bảo Phó] nhìn con số phía trên, trên mặt cô bé không khỏi lộ ra hai cái lúm đồng tiền lớn xinh như hoa.

- Một ngày tôi có chín mươi hai ngàn tệ tiền lời nha.

Đường Đường không nói thì thôi, đã nói thì phải làm người ta kinh ngạc đến chết mới thôi.

Một ngày lời chín mươi hai ngàn tệ?

Hứa Văn Mẫn che miệng nở nụ cười

- Cô tính cả số lẻ vào sao?(1)

(1) ý nói mấy số sau dấu “,” vd: 0,12345…

- Hừ, bà mới tính số lẻ vào đấy

Đường Đường chỉ là một đứa bé, làm sao chịu được kích tướng? Bởi vậy ngay lúc này, cô giơ điện thoại lên trước mặt Hứa Văn Mẫn.

- Bà nhìn đi, cẩn thận nhìn cho kỹ, banh mắt ra mà nhìn nè.

Lúc này, hai người Diệp Chí Dân với Diệp Chính Mậu cũng xà nẹo đi tới.

Ba người thấy rõ ràng lợi tức hôm qua của Đường Đường là chín mươi hai ngàn tệ.

- Thực sự là chín mươi hai ngàn.

Diệp Chính Mậu kinh ngạc thốt lên.

- Nếu như vậy, chẳng phải trong [Bảo Bảo Phó] cô bé có ba trăm triệu?

Sau khi Diệp Chính Mậu nói xong, Hứa Văn Mẫn lập tức nhấn vào một icon trên màn hình điện thoại Đường Đường, rất nhanh trên màn hình lập tức xuất hiện số dư tài khoản thực.

- Một số, hai số—— bảy số, tám số.

- 332 427862:

Diệp Chí Dân chậm rãi đọc các con số ra.

Đường Đường thấy bộ dáng hoảng sợ của bọn họ, đắc ý hỏi lại

- Có phải tôi tính số lẻ không?

- Sao cô có nhiều tiền như vậy?

Diệp Chí Dân kinh ngạc hỏi.

- Chị Phiên Phiên cho tôi tiền tiêu vặt.

Đường Đường nói đến đây rồi nhanh chóng chạy lên lầu.

- Tiền tiêu vặt có thể tùy ý cho 3 trăm triệu?

Diệp Chính Mậu không biết nên nói gì nữa.

Lúc này, Hứa Văn Mẫn hình như ý thức được điều gì, hỏi lại

-Em dâu, Phiên Phiên làm cái gì?

- Không thể nói cho cô biết.

- Cái này ——.

Lúc này, trên lầu vang lên tiếng kêu hoảng hốt.

- Chim cánh cụt, trong nhà các người làm sao nuôi được chim cánh cụt ạ?

Giọng Lam Thanh Thanh vang lên.

Ngay lập tức, đám người Diệp Đống Chi dưới lầu toàn bộ đều kinh ngạc.

Kỳ thật, không phải chỉ mình Diệp Đống Chi, kể cả Quách Tú, Diệp Chí Quốc cũng như vậy.

- Chí Quốc, nhà ta có chim cánh cụt hả?

Quách Tú mơ màng hỏi.

- Không phải chim cánh cụt ở Nam Cực sao?

Diệp Chí Quốc cũng không biết chuyện gì đang xảy ra.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK