Mục lục
Chung Cực Toàn Năng Học Sinh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Dịch: Hám Thiên Tà Thần

Biên: Hám Thiên Tà Thần

----------------------------------

- Có phải em muốn cái gì công tử cũng cho hết không?

Đường Đường mở to hai mắt hỏi.

- Em muốn một con chim cách cụt bắc cực.

Đường Đường suy nghĩ nói.

- Bắc cực chỉ có gấu thôi.

Diệp Hạo bất đắc dĩ nói ra.

- Hì hì… con chim cánh cụt Nam cực.

Đường Đường vội vàng nói:

- Đúng rồi, em muốn một con chim cánh cụt Nam cực.

- Đường Đường, em như vậy đang làm khó công tử đấy.

Mặc Mặc đứng bên cạnh nói.

- Chim cánh cụt ở Nam cực?

Trong đầu Diệp Hạo xuất hiệp hình dáng con chim cách cụt, sau đó hắn bứt một sợi tóc trước ánh mắt kinh ngạc của chúng nữ rồi hóa nó thành một con chim cánh cụt.

Con chim vừa ra kêu cạc cạc.

- Điều này… là thật sao?

Đường Đường hoảng sợ nhìn con chim cánh cụt vừa xuất hiện nói.

- Chẳng lẽ là giả à?

Diệp Hạo khẽ mỉm cười trả lời.

Đường Đường vội vàng nhào tới.

Con chím cánh cụt dù mạnh hơn nữa cũng không thể mạnh hơn Đường Đường được.

Nó bị cô ôm lấy dọa sợ không ngừng dãy giụa.

Lần này, cả Đường Phiên Phiên cũng bị hấp dẫn.

Cái này cũng quá chân thật đi.

Sau khi nhóm Đường Phiên Phiên kiểm tra kỹ càng một chút mới xác định đây chính là chim cánh cụt thật.

- Công tử, sao người làm được?

Đường Đường hỏi Diệp Hạo.

- Mặc Mặc, em muốn quà gì?

Diệp Hạo không trả lời câu hỏi của Đường Đường mà quay sang hỏi Mặc Mặc.

- Em không muốn quà gì hết.

Mặc Mặc nhu thuận nói.

- Còn Thanh Thanh thì sao?

- Em muốn học tập Thần thông này của công tử.

Ánh mắt Thanh Thanh nóng bỏng nhìn Diệp Hạo nói.

- Lát nữa anh sẽ đưa pháp quyết hoàn chỉnh cho em.

Diệp Hạo nhẹ gật đầu nói.

Thanh Thanh muốn học hắn sẽ không keo kiệt.

Chỉ là, cô có thể học được hay không lại là chuyện khác.

Lấy tư chất của hắn cộng thêm Ngộ Đạo Nguyên Thạch mới có thể học được trong thời gian ngắn.

Thanh Thanh muốn học sợ rằng rất khó.

Dù cho cô có Ngộ Đạo Nguyên Thạch trợ giúp.

- Thật ạ?

Thanh Thanh vui vẻ nói.

- Chỉ cần em muốn học thì anh đều sẽ dạy.

Diệp Hạo mỉm cười đáp lại.

Thanh Thanh không nói cảm ơn nhưng trong mắt lại đầy vẻ kích động.

Lúc trước, nếu cô chọn đi theo Hiểu Minh tuyệt đối sẽ không có được cơ duyên như hôm nay.

- Em cũng muốn.

Đợi sau khi ba người Thanh Thanh đi xuống lầu, Đường Phiên Phiên nũng nịu nói ra.

Diệp Hạo cười cười, trên tay lóe ra đạo ánh sáng màu xanh, sau đó xuất hiện một cái hộp thật đẹp.

Đường Phiên Phiên ngạc nhiên mở hộp ra.

Trong hộp có một sợi dây chuyền có mặt bằng Phỉ Thúy Ngọc Thạch được điêu khắc tinh tế.

- Anh đeo lên cho em đi.

Đường Phiên Phiên mới nhìn đã thích viên Phỉ Thúy này.

Diệp Hạo cầm lấy sợ dây chuyền đi ra sau lưng rồi đeo lên cho cô.

Đường Phiên Phiên đứng trước gương đánh giá một lúc, nói:

- Em rất thích.

- Đây không phải một viên Phỉ Thúy bình thường.

Diệp Hạo đứng sau lưng ôm vòng eo cô nói.

- Hả?

Cô dùng thần niệm tiến vào viên Phỉ Thúy này thì phát hiên đây là một Không Gian Trữ Vật.

- Không gian này là cực hạn mà bây giờ anh có thể luyện chế được, trên khổi ngọc này anh đã khắc lên Hộ Thân Phù, cho dù Thông Thiên sơ kỳ cũng không thể làm em bị thương được.

Diệp Hạo vẫn rất tin vào thực lực của mình.

Nói đến đây, hắn không khỏi cảm khái tên gia hỏa Hắc Long kia thật sự có quá nhiều kiến thức hỗn tạp.

Bởi vì cho dù Hộ Thân Phù hay Công Kích Phù Chú đều thuộc về Trận Đạo Chi Thuật.

Trận Đạo Chi Thuật có thể xếp ngang hàng với Đan Đạo Chi Thuật và Luyện Khí Chi Thuật.

- Thông Thiên sơ kỳ.

Đường Phiên Phiên nghe thấy thế, mắt sáng lên:

- Anh đạt đến Thông Thiên Cảnh rồi?

- Ừm. Anh vừa đạt tới không lâu.

Diệp Hạo nhẹ gật đầu.

- Em nghe nói trong Tu Đạo giới cũng không có bao nhiêu cường giả Thông Thiên Cảnh đâu?

- Đúng thế.

- Không biết khi nào em mới có thể đuổi kịp anh nữa?

- Em tiến bộ cũng rất nhanh mà.

Diệp Hạo nói xong nắm tay Đường Phiên Phiên:

- Hai mươi tuổi đã đến Luyện Hồn Cảnh, dù trong Tu Đạo Giới cũng không có bao nhiêu a.

- Anh đang an ủi em sao?

- Anh đang nói sự thật đấy.

Hai người Diệp Hạo đi xuống lầu thấy Diệp Minh Nhạn, Diệp Chí Quốc, Quách Tú đang mặc quần áo mới hưởng thụ ba nữ chúc tết.

- Chúc Cô Nãi Nãi năm mới vui vẻ, sống lâu trăm tuổi.

Đường Đường vừa ăn bánh kẹo vừa cười chúc.

Diệp Minh Nhạn nở nụ cười, liên tục nói:

- Tốt, tốt, tốt, nha đầu, đây là lì xì cho cháu.

Diệp Minh Nhạn đã chuẩn bị bao lì xì từ trước.

Những bao lì xì này, tối qua Quách Tú đã làm giúp Diệp Minh Nhạn.

Đừng vui vẻ nói:

- Cảm ơn Cô Nãi Nãi.

Đợi ba người Đường Đường chúc tết xong, Diệp Hạo mới dẫn Đường Phiên Phiên đến chúc tết Diệp Minh Nhạn.

- Chúc Cô Nãi Nãi năm mới vui vẻ.

Diệp Minh Nhạn cười đến không ngậm miệng được.

Càng nhìn Đường Phiên Phiên càng yêu thích.

- Hạo Nhi, Phiên Phiên, đây là ta chuẩn bị bao lì xì cho hai con.

Diệp Minh Nhạn đưa cho Diệp Hạo và Đường Phiên Phiên mỗi người một bao lì xì.

Mà bao lì xì này thì lớn hơn so với của ba người Thanh Thanh.

Sau đó, Diệp Hạo và Đường Phiên Phiên cũng lên chúc tết hai người Diệp Chí Quốc và Quách Tú.

Diệp Chí Quốc vỗ vai Diệp Hạo nói:

- Con trai, con cũng đã trưởng thành, con đường sau này con phải tự mình lựa chọn thật tốt, nhưng con hãy nhớ kỹ, nơi này luôn là nhà của con.

- Dạ.

Quách Tú đưa cho Đường Phiên Phiên một cái hộp gấm.

- Diệp gia vốn co vật gia truyền nhưng vật đó không truyền lại cho dì.

Quách Tú nhìn Đường Phiên Phiên nói khẽ:

- Vì vậy, bảo vậy gia truyền nhà chúng ta bắt đầu từ đây, Phiên Phiên, hôm nay dì chính thức mang cái này giao cho con.

Sắc mặt Đường Phiên Phiên kích động.

Quách Tú nói thế này rõ ràng công nhận thân phận của cô rồi.

Trong hộp gấm là một khối kim bài Phượng Hoàng được điêu khắc rất tinh xảo, giữa kim bài có một viên Ngọc Thạch.

- Hòa Điền Ngọc.

Đường Phiên Phiên nhìn thấy viên ngọc không có một chút tì vết, mà giá trị ban đầu của nó cũng phải mấy trăm vạn trở lên.

Thực tế, chỉ riêng viên Kim Tương Ngọc cũng đã có giá hơn năm trăm vạn.

Bởi vì, cái gọi là Hoàng Kim Ngọc là vô giá.

Vì vậy, Kim Tương Ngọc này có thể được xưng là bảo vậy gia truyền.

Nhưng mà cô không có để ý đến giá trị mấy trăm vạn của viên ngọc, cái cô để ý là việc nó đại biểu cho thân phận của mình, chứng tỏ mẹ Diệp Hạo đã đồng ý người con dâu này.

- Cảm ơn dì.

Đường Phiên Phiên nói khẽ.

Quách Tú thấy Đường Phiên Phiên trịnh trọng, trên mặt càng lộ vẻ hài lòng.

Vẻ mặt Đường Phiên Phiên rất nghiêm túc nhận lấy chứng tỏ cô đã chuẩn bị làm con dâu nhà họ Diệp.

- Cùng cạn ly nào.

Diệp Chí Quốc cười to nói.

Đột nhiên, ngoài cửa vang lên tiếng còi xe ô tô.

Diệp Hạo nghi ngờ nhìn ra, sau đó, sắc mặt hắn lạnh xuống.

Diệp Chí Quốc đi ra cửa nhìn thấy Diệp Đống Chi được Diệp Chí Dân và Hứa Văn Mẫn đỡ xuống xe.

Quách Tú nhìn thấy Diệp Đống Chi, sắc mặt bà cũng lạnh xuống.

- Chí Quốc, còn thất thần làm gì?

Diệp Minh Nhạn cũng chú ý tới tình huống xấu hổ này, vì vậy quay đầu nói với Diệp Chí Quốc.

- Cô cô, chuyện gì vậy ạ?

Diệp Chí Quốc nhìn Diệp Minh Nhạn nói.

- Cha con làm sao có thù qua đêm được?

Diệp Minh Nhạn thở dài đáp.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK