Dịch: Vũ
Biên: Hám Thiên Tà Thần
-----------------------------------------------------
- Đúng vậy.
Người phóng viên kia thấy Diệp Hạo hỏi mình nên vội vàng chen lấn tới.
- Tôi nghĩ rằng bất kỳ một người Trung Quốc nào biết suy nghĩ sẽ không quên cừu hận năm mươi năm trước.
Diệp Hạo nhìn người phóng viên này nói:
- Bây giờ, anh có thể ở đây nói hưu nói vượn không phải bởi vì cậu cố gắng bao nhiêu, mà bởi vì vô số người Trung Quốc đã dũng mãnh hy sinh tính mạng để đổi về.
- Tôi không biết vì sao anh có thể quỳ gối trước J Quốc, nhưng tôi phải nhắc anh một câu, không nên lấy đề tài này hỏi tôi.
Diệp Hạo lạnh lùng nhìn anh ta.
- Nếu cả quốc thù cũng quên, anh không xứng làm người Trung Quốc.
Nói xong, Diệp Hạo vòng qua người nọ mà đi ra ngoài.
Các phóng viên khác vẫn còn đang khiếp sợ.
Không ai nghĩ rằng Diệp Hạo đột nhiên lại nổi khùng như thế.
Lúc bọn họ định thần lại mới phát hiện Diệp Hạo đã rời đi rồi.
(Truyện được thực hiện bởi HámThiênTàThần - )
…
- Có phải em chưa dùng toàn lực?
Trong xe, Lãnh Tuyết vừa lái xe vừa hỏi Diệp Hạo.
- Không phải cô đã thấy đó sao?
Diệp Hạo cười đáp.
- Em có biết cuộc tranh tài vừa rồi sẽ làm cả thế giới khiếp sợ.
- Cho nên em sẽ biết mất một thời gian.
- Em không muốn được nổi tiếng hả?
- Đúng...
- Vậy sao em ra mặt làm gì?
- Bởi vì trước khi rời khỏi thế giới này, em muốn lưu lại một chút kỉ niệm.
- Trước khi rời khỏi thế giới này, hay cậu đi cùng chúng tôi một chuyến đi.
Bỗng nhiên một giọng nói lạnh lẽo phá vỡ không gian của hai người. Sau đó, một người xuất hiện chặn trước đầu xe.
Lãnh Tuyết giật mình sợ hãi, cô không biết người này xuất hiện như thế nào.
Vì vậy, cô theo phản xạ tự nhiên cố gắng phanh xe lại.
Lốp xe trượt thật dài trên mặt đường.
Người kia dùng một tay chặn đầu xe, hắn định dùng lựng lượng trong cơ thể mình chặn chiếc xe lại.
Nhưng hắn ta không suy nghĩ đến an toàn của người ngồi trên xe, quán tính quá lớn có thể làm Lãnh Tuyết bị thương.
Ánh mắt Diệp Hạo trở nên lạnh lẽo, hắn dùng thần niệm bao phủ toàn bộ chiếc xe, sau đó dùng lực lượng cực mạnh đánh về phía trước.
Bịch một tiếng, Bách Lý Xuân bị xe đụng văng cao lên rồi rơi mạnh xuống phía trước.
Lạnh Tuyết bị dọa sợ, sắc mặt trắng bệch.
- Người này là Võ sĩ Tu đạo, cô yên tâm đi, hắn không chết đâu.
Diệp Hạo an ủi.
- Cái gì?
- Người này đến đây vì em??
Diệp Hạo lên tiếng.
- Lúc nãy, nếu em không làm một chút thủ đoạn thì đừng nói chiếc xe này của cô, cho dù xe tải lớn đang chạy trên đường cao tốc cũng không làm người này bị thương được đâu.
- Thật hay giả?
- Sự kinh khủng của Võ Đạo vượt qua sự tưởng tương của cô nhiều.
Diệp Hạo nói xong, mở cửa xe đi xuống.
Lãnh Tuyệt vội vàng đuổi theo.
Lúc này, Diệp Hạo đã đến trước mặt Bách Lý Xuân.
- Tôi nói anh có phải muốn tự sát?
Bách Lý Xuân trừng lớn con mắt nhìn Diệp Hạo.
Hiện tại, hắn mà còn không biết Diệp Hạo là một cao thủ mà bản thân không chọc vào nổi thì đầu đất quá rồi.
Nhưng Bách Lý Xuân vẫn không e ngại bao nhiêu.
- Cậu có biết vừa phạm vào bát thiên đại họa hay không?
- Bát thiên đại họa?
Diệp Hạo vẫn tỉnh bơ hỏi lại.
- Bát thiên đại họa là gì vậy?
- Ai cho phép cậu sử dụng năng lực Tu sĩ trước mặt người bình thường?
- Rồi sao nữa?
- Tôi đại biểu Liên Minh Võ Đạo đến đây bắt cậu về nhận thẩm phán.
- Võ Đạo Liên Minh?
Diệp Hạo nhìn chằm chằm Bách Lý Xuân:
- Anh là thành viên Võ Đạo Liên Minh?
- Có vấn đề gì sao?
- Một tổ chức dân gian mà thôi.
- Võ Đạo Giới được các Đại Tông Môn ngầm thừa nhận và ủng hộ nha.
- Chuyện đó có liên quan gì đến tôi?
Diệp Hạo thản nhiên nói:
- Trở về nói với cấp trên của anh, tôi không phải người trong cục Võ Đạo, nếu muốn biết thân phận của tôi thì đến Võ Đạo Cục hỏi thăm thử.
- Thành viên cục Võ Đạo phạm lỗi cũng phải chịu sự trừng phạt của Võ Đạo Liên Minh bọn ta.
Bách Lý Xuân lạnh lùng quát.
- Ui cha, Võ Đạo Liên Minh lợi hại như vậy?
- Võ Đạo Liên Minh đã được thành lập hơn ngàn năm nay, quyền lực của nó không ai dám nghi ngờ.
Bách Lý Xuân nhìn chằm chằm vào mắt Diệp Hạo, nói tiếp.
- Cậu đừng tưởng cục Võ Đạo có thể che chở cho cậu.
- Tôi không cảm thấy Võ Đạo Liên Minh có quyền uy gì lớn lắm.
Không như Bách Lý Xuân dự đoán, Diệp Hạo không chút sợ hãi.
- Anh trở về nói cho cấp trên của mình, nếu lần sau còn dám tìm tôi gây phiền phức, đừng trách tôi tự mình đi Võ Đạo Liên Minh các anhmột chuyến.
- Cậu…
- Nhớ kỹ, nói lại những điều tôi vừa nói, không được sai một chữ.
Diệp Hạo nói xong xoay người rời đi.
- Cậu nhất định sẽ hối hận vì hành vi của mình ngày hôm nay.
Bách Lý Xuân rống to.
Diệp Hạo không để ý đến hắn nữa, bảo Lãnh Tuyết lái xe đi tiếp.
- Thật không sao chứ?
Lãnh Tuyết chạy được một lúc mới hỏi.
- Không có chuyện gì đâu ạ
- Võ Đạo Liên Minh đó nghe!
- Thì sao?
- Cô cảm thấy em nên cẩn thận tốt hơn.
Diệp Hạo đang định nói gì, chuông điện thoại đã vang lên.
Nhìn dãy số, khóe miệng hắn nở nụ cười.
- Tìm tôi có chuyện gì?
- Người Võ Đạo Liên Minh tìm cậu hả?
- Nói nhảm.
- Cậu xung đột với người Võ Đạo Liên Minh à?
- Tôi lái xe đụng hắn gần chết.
- Cậu.
Thiều Hoa không ngờ Diệp Hạo lại nói như vậy, chần chờ một chút cô nói tiếp.
- Bây giờ, cậu đến cục Võ Đạo đi.
Diệp Hạo tắt điện thoại rồi đọc địa chỉ cho Lãnh Tuyết chở đến đó.
- Em đến nơi này làm gì?
- Cô về đi.
Diệp Hạo không nói nhiều.
- Được rồi!
Lãnh Tuyết tuy không hiểu nhưng vẫn quay đầu xe rời đi.
Diệp Hạo đưa giấy chứng nhận ra, sau đó đi thẳng tới văn phòng Thiều Hoa.
Lần này, Thiều Hoa không có bắt chéo chân lên bàn nữa mà đang nghiêm túc ngồi sắp xếp tài liệu.
- Tôi sẽ giúp cậu giải quyết chuyện bên Võ Đạo Liên Minh.
- Võ Đạo Liên Minh hình như rất mạnh?
- Nhưng cục Võ Đạo chúng ta cũng không yếu.
- Cục Trưởng Cục Võ Đạo hình như đã vượt qua cực hạn Võ Đạo?
- Võ Đạo Liên Minh cũng có Ngũ Đại Trưởng Lão, tất cả bọn họ đều vượt qua cực hạn Võ Đạo.
- Dĩ Võ Nhập Đạo!
- Cậu biết Dĩ Võ Nhập Đạo?
- Dĩ Võ Nhập Đạo không ai không phải ký tài ngút trời trong Võ Đạo Giới, đáng tiếc bọn họ căn cơ không bằng Tu Sĩ, Tu Đạo đi được bao xa a.
- Dĩ Võ Nhập Đạo có thể vượt qua cực hạn sinh mệnh, bọn họ có thể sống đến ba trăm tuổi.
- Cô không phải không có cơ hội.
Diệp Hạo nói với Thiều hoa.
Diệp Hạo thấy tu vi của Thiều Hoa cũng gần đến Phiên Hải Cảnh.
Chắn không lâu nữa Thiều Hoa sẽ trở thành cao thủ đứng đầu Võ Đạo Giới.
- Cậu coi Dĩ Võ Nhập Đạo quá đơn giản.
Thiều Hoa nhẹ nhàng lắc đầu.
- Tư chất của cô còn không đủ?
Diệp Hạo cười như không cười nhìn Thiều Hoa nói.