Sắc mặt Hoắc Nghiệp Hoằng nảy sinh ác độc, ông ta cầm một khẩu súng trong tay vệ sĩ chỉ vào ông ta: “Ông dám phản bội ta, ông không sợ ta giết ông sao?”
“Nếu lão gia giết tôi có thể thả Long lão gia cùng Lê tiểu thư, vậy lão gia liền giết đi.” Hoắc Nghiêm bày ra bộ dạng chịu chết.
Lê Hiểu Mạn nhìn Hoắc Nghiêm, lại lo lắng Hoắc Nghiệp Hoằng sẽ nổ súng, rốt cuộc Hoắc Nghiêm cũng giúp cô và Tư Hạo, nếu không nhờ ông ấy thông báo thì sao bọn họ có thể tưởng tượng đươc Long Đằng Thiên lại ở chỗ này.
Lúc này Long Đằng Thiên ở bên cạnh cô không vui lên tiếng: “Hoắc Nghiệp Hoằng, hiện tại tôi ra ngoài rồi, ông chờ đó, tôi nhất định làm cho ông thanh bại danh liệt, làm cho ông chết không tử tế.”
“Ông có thể sống mà rời đi rồi lại nói.” Hoắc Nghiệp Hoằng hung hăng nhíu mày sau đó nhin fLê Hiểu Mạn: “Mạn Mạn, ông không muốn tổn thương cháu, thế mà cháu lại chạy tới đây mang Long Đằng Thiên đi, cháu thật làm cho ông thất vọng, vì sao cứ ép ông tổn thương cháu chứ?”
“Haha…” Lê Hiểu Mạn nhếch môi cười: “Ngại quá, làm ông Hoắc khó xử rồi.”
Vì Lê Tố Phương chết trong kế hoạch của Hoắc Nghiệp Hoằng, hiện tại trong lòng cô hận chết cái ông già Hoắc Nghiệp Hoằng ra vẻ đạo mạo, già mà không kính này.
Ông ta giống Sophie, đều vì mục đích của mình mà hãm hại và lợi dụng người thân uy hiếp.
Bị Hoắc Nghiệp Hoằng bắt gặp cô muốn mang Long Đằng Thiên rời đi cũng không dễ rồi, trước đó cô đã gọi điện thoại cho Lăng Hàn Dạ, lát nữa anh ta sẽ tới tiếp ứng.
Hiện tại chuyện cô cần làm là kéo dài thời gian.
Cô lạnh lùng nhìn Hoắc Nghiệp Hoằng, giọng điệu hận thù: “Mẹ tôi chết có phải liên quan tới ông hay không?”
Hoắc Nghiệp Hoằng nghe cô nói thế thì kinh ngạc, trong mắt hiện lên sự tàn nhẫn: “Mạn Mạn, cháu đang nói gì vậy hả? Ông nghe không hiểu, sao mẹ cháu chết lại liên quan tới ta?”
Thấy Hoắc Nghiệp Hoằng còn giả vờ, Lê Hiểu Mạn nhướn mày: “Tô Dịch đã nói hết rồi, mẹ tôi đột nhiên nằm viện là ông ép bà ấy, bà ấy phản đối tôi và Tư Hạo ở bên nhau là ông ép, mẹ tôi chết là do một tay ông bày kế hoạch.”
Sắc mặt lúc này của ông ta còn âm trầm hơn: “Mạn Mạn, cháu bị lừa rồi, sao ta có thể lên kế hoạch giết chết mẹ cháu chứ? Cháu đừng quên mẹ cháu chết rồi, mộ của bà ấyl à ta mua giúp, tang lễ là ta hỗ trợ làm đấy.”
“Haha…” Lê Hiểu Mạn cười lạnh: “Vậy càng chứng minh đó là kế hoạch của ông, ông đang che giấu tội của mình, để tôi nghĩ ông tốt thế nào, thật ra ông mới là hung thủ thật sự, tôi thật không nghĩ tới vậy mà cháu trai ông cũng bị ông giá họa, tôi vẫn luôn không hiểu vì sao ông nhất định phải chia rẽ tôi và Tư Hạo? Lúc trước vì sao lại muốn gả tôi cho Hoắc Vân Hy?”
Hoắc Nghiệp Hoằng nắm chặt cây gậy trong tay: “Mạn Mạn, ta đã nói rồi, ta là vì tốt cho Tư Hạo và Vân Hy, ta ngăn cản hai anh em tương tàn mà thôi, còn có, cháu đã từng là em dâu của Tư Hạo, ta không cho phép các người lại bại hoại gia phong của Hoắc gia.”
“Chi vì thế mà ông hại mẹ tôi sao? Mẹ tôi và ông không thù không oán sao ông lại nhẫn tâm như thế?” Lê Hiểu Mạn xiết chặt tay, ánh mắt hận thù nhìn Hoắc Nghiệp Hoằng.
Hoắc Nghiệp Hoằng nhíu mày: “Mạn Mạn, căn bản mẹ cháu chẳng tốt đẹp gì, vì tiền mà bà ta chuyện gì cũng làm, gồm cả chuyện trộm con nhà người khác, cháu là bà ta trộm từ Thẩm gia đấy.”
Lê Hiểu Mạn không nghĩ tới Hoắc Nghiệp Hoằng lại biết chuyện này, lúc này nghe ông ta nói ra, trong lòng có chút kinh ngạc, sau đó nghĩ đến cái gì liền hỏi: “Mẹ tôi mang tôi từ Thẩm gia đi có phải có liên quan tới ông hay không? Là ông sai mẹ tôi đi Thẩm gia ôm tôi đi có đúng không?”
Cô nhớ rõ cậu mình từng nói lúc đó cậu đánh bạc mắc nợ, cuối cùng mẹ cô quở trách cậu nói quá lời nói nếu không phải bà ấy vì trả nợ cho cậu cũng sẽ không nghe người ta sai sử…
Hiện tại cô vừa nghĩ tới, mẹ cô lúc đó nghe sai sử chắc chắn là Hoắc Nghiệp Hoằng sai mẹ đi Thẩm gia trộm cô.
Nếu chuyện này là Hoắc Nghiệp Hoằng sai sử vậy thì chứng minh ông ta không chỉ sớm biết cô không phải là con ruột của Lê Tố Phương mà còn biết cô là con gái của Thẩm Thi Vi.
Chửng lẽ ông ta quen biết Thẩm Thi Vi.
Đột nhiên cô cảm thấy chuyện này như có âm mưu gì đó.
Ánh mắt của cô sắc bén nhìn Hoắc Nghiệp Hoằng: “Ông trả lời cho tôi biết có phải ông sai mẹ tôi đến Thẩm gia trộm tôi đi không?”
Hoắc Nghiệp Hoằng không trả lời cô mà ánh mắt sắc bén nhìn cô.
Nhìn cô một hồi mới hiền hòa nở nụ cười: “Mạn Mạn, sao ông có thể sai mẹ cháu ôm cháu từ Thẩm gia đi chứ?”
Lê Hiểu Mạn lạnh lùng nhếch môi: “Nếu không phải là ông sai vậy sao ông lại biết chuyện này? Còn có, lúc trước vì sao ông cứ phải ép tôi lấy Hoắc Vân Hy? Rốt cuộc ông có mục đích gì?”
Ánh mắt Hoắc Nghiệp Hoằng từ ái: “Cháu và Vân Hy là thanh mai trúc mã, ông lại thích cháu, xem cháu như cháu gái của mình mới để cháu làm cháu dâu của ông, nhưng nếu cháu đã là vợ của Vân Hy thì không thể gả cho h, cho nên ông có thích cháu cũng không thể đồng ý chá và Tư Hạo ở bên nhau.”
Long Đằng Thiên ở bên cạnh từ lời nói của Lê Hiểu Mạn và Hoắc Nghiệp Hoằng cũng nghe ra ít manh mối, ông nhìn Lê Hiểu Mạn sau đó nhìn Hoắc Nghiệp Hoằng, ánh mắt đầy phẫn hận: “Hoắc Nghiệp Hoằng, ông đừng nói nhiều lời vô nghĩa, thả nha đầu này ra, ông bắt tôi về động đi, ông không tới cầu xin thì tôi sẽ không rời đi.”
Hoắc Nghiệp Hoằng nhìn Long Đằng Thiên, ánh mắt âm ngoan: “Hừ, Long Đằng Thiên, ông muốn tôi tới cầu xin ông, nằm mơ đi.”
Dứt lời ông ta ra lệnh cho người bắt Long Đằng Thiên vào động.
Lê Hiểu Mạn thấy thế che trước mặt Long Đằng Thiên, híp mắt nhìn Hoắc Nghiệp Hoằng: “Hiện tại ông bắt ông ngoại của Tư Hạo chỉ vì muốn uy hiếp anh ấy thay ông trọng chấn Hoắc thị, ông thả ông ấy đi, tôi ở lại.”
Long Đằng Thiên đằng sau cô nghe cô nói thì thở phì phò nhìn cô: “Cô ở lại làm cái gì? Cô đừng quên trong bụng cô còn có chắt ngoại của tôi đấy, Long Đằng Thiên tôi còn chưa cần một nha dầu như cô tới bảo vệ.”
“Ông ngoại.” Lê Hiểu Mạn nhìn Long Đằng Thiên, trong mắt đầy lo lắng: “Hiện tại không phải là lúc cứng đầu.”