Bởi vì “Lê gia diện thực” có danh tiếng ở ngự yến lầu, bán được rất nhiều, nên dĩ nhiên chỉ bằng hai người Lê Tố Phương và Lê Chấn Hoa là không thể làm kịp được, cần phải tăng thêm nhân viên, vì vậy nửa tháng trước, Long Tư Hạo đã để bọ họ tự tuyển người.
Bây giờ trong phòng bếp của “Lê gia diện thực” bọn họ từ hai người Lê Tố Phương và Lê Chấn Hoa đã tăng thêm thành mười người.
Mà tám người mới tuyển kia đều coi Lê Tố Phương và Lê Chấn Hoa là thầy.
Càng ngày càng nhiều thực khách gọi “Lê gia diện thực”, Lê Tố Phương Lê Chấn Hoa và tám học trò mà bọn họ chỉ dạy đều bận rộn từ sáng sớm cho đến tối mịt.
Vì vậy, lúc Lê Hiểu Mạn và Long Tư Hạo cùng đi tới phòng bếp với Lê Văn Bác, thì mười người trong phòng bếp đều đang bận rộn.
Lê Hiểu Mạn thấy bọn họ đều đang bận rộn, cô đứng ở cửa phòng bếp, không đi vào quấy nhiễu bọn họ.
Người đầu tiên chú ý đến cô là cậu của cô Lê Chấn Hoa.
Lê Chấn Hoa đội mũ đầu bếp, cả người mặc đồ trắng đi tới trước mặt Lê Hiểu Mạn và Long Tư Hạo, ông ta cung kính gật đầu với Long Tư Hạo: “Long tổng, Mạn Mạn, sao hai người lại tới đây tới?”
Lê Hiểu Mạn liếc nhìn Lê Tố Phương như không nhìn thấy cô mà vẫn còn nhồi bột, rồi cô nhìn về phía Lê Chấn Hoa, khẽ cười nói: “Cậu, cháu tới thăm cậu và mẹ, hai người đều khỏe chứ? Có mệt hay không?”
Lê Chấn Hoa lập tức tươi cười nói: “Mạn Mạn, cháu yên tâm, cậu và mẹ của cháu đều rất khỏe. May mà có Long tổng, bây giờ Lê gia diện thực của chúng ta càng ngày càng được hoan nghênh, cậu tin là Lê gia diện thực sẽ nhanh chóng nổi tiếng khắp cả thành phố K này.”
Dứt lời, ông ta vừa nhìn về phía Long Tư Hạo, vừa gật đầu khom người cung kính nói cám ơn: “Long tổng, cám ơn cậu! Nếu như không có cậu, thì Lê gia chúng tôi cũng sẽ không có ngày hôm nay, cám ơn cậu đã chiếu cố cho Mạn Mạn và chiếu cố cho cả chúng tôi.”
Long Tư Hạo thấy Lê Chấn Hoa cúi người cám ơn mình, anh lập tức đưa tay ra đỡ ông ta lên, anh hòa nhã nhìn ông ta, cong môi cười nói: “Cậu không cần phải khách khí như vậy, cậu là cậu của Hiểu Hiểu, thì cũng chính là cậu của cháu, chúng ta là người một nhà.”
Câu “Chúng ta là người một nhà” của anh khiến Lê Chấn Hoa hơi dâng trào lệ nóng.
Long Tư Hạo không chỉ là trưởng tôn của Hoắc gia, tổng tài của TE, CEO phía sau của ngự yến lâu, tài thế hùng hậu, giá trị con người hàng tỉ đồng, còn có thân phận thần bí bối cảnh mạnh mẽ, anh hẳn là người cao cao tại thượng, nhưng bây giờ lại thân thiện như vậy, nên tự nhiên là Lê Chấn Hoa sẽ cảm động.
Ông ta cười nhìn Long Tư Hạo, rơm rớm nước mắt, cảm kích nói: “Long luôn nói đúng, chúng ta là người một nhà, cám ơn Long tổng đã coi chúng tôi là người một nhà như vậy, không ngại chúng tôi.”
Sau đó, ông ta vừa nhìn về phía Lê Hiểu Mạn, cười nói: “Mạn Mạn, Long tổng thật sự rất tốt, cậu ấy tốt với chúng ta như vậy là bởi vì yêu cháu, cháu nhất định phải tốt với Long tổng, đừng cô phụ Long tổng.”
Lúc này, hốc mắt của Lê Hiểu Mạn cũng dần ươn ướt, mỗi một chuyện Long Tư Hạo làm cho cô cô đều ghi tạc trong lòng, vĩnh viễn cũng sẽ không quên.
Cô nhìn về phía Lê Chấn Hoa, nặng nề gật đầu với ông ta, cười nói: “Cậu yên tâm, cháu biết phải làm sao.”
Dứt lời, cô nhìn về phía Long Tư Hạo, đôi mắt trong veo như nước tràn đầy dịu dàng, cô ôn nhu nói: “Em đi xem mẹ em.”
Long Tư Hạo dịu dàng nhìn cô, anh khẽ gật đầu với cô: “ Được!”
Đợi sau khi Lê Hiểu Mạn đi vào phòng bếp tìm Lê Tố Phương, Lê Chấn Hoa khách khí mời Long Tư Hạo đến một gian trong phòng nghỉ ngơi gần phòng bếp, sau đó ông ta báo cáo tình hình kinh doanh của bọn họ trong khoảng thời gian này, càng nhiều hơn chính là nói cám ơn với anh.
Trong phòng bếp chuyên dụng của Lê gia diện thực, Lê Tố Phương vẫn luôn bận rộn với công việc, không phải nhồi bột thì là cán bột, hoặc là làm những việc khác, thái độ của bà với Lê Hiểu Mạn không lạnh không nóng, còn nhiều hơn một phần khách khí.
Lê Hiểu Mạn hỏi cái gì, thì bà đáp cái đó, vẫn luôn chỉ có Lê Hiểu Mạn tìm đề tài nói chuyện, mà ngoài trả lời ra thì bà không hỏi lấy một câu tình trạng gần đây của Lê Hiểu Mạn là như thế nào.
Thấy thái độ của mẹ mình không lạnh không nóng, Lê Hiểu Mạn hơi nhíu mày lại, mặc dù trong lòng cô hơi nhói đau, nhưng cô cũng không biểu hiện ra.
Cô nói mấy câu bảo Lê Tố Phương tự chăm sóc cho mình, rồi cô cau mày ra khỏi phòng bếp.
Đã rất lâu rồi Lê Tố Phương không còn thân cận với cô giống như trước kia nữa, loại cảm giác bị mẹ mình thờ ơ như vậy khiến trong lòng cô rất khó chịu, giống như có tảng đá lớn đè ở trong lòng cô, khiến không thở nổi.
Cô hít thật sâu, tận lực đè cảm giác khiến trái tim cô uất ức bực bội kia xuống, cô vừa nâng tầm mắt lân, thì đã đối diện với đôi mắt hàm chứa cảm xúc ưu buồn của Lê Văn Bác.
Bây giờ anh ta là giám đốc tài chính ở ngự yến lâu, anh mặc âu phục đen tuyền, áo sơ mi trắng, dáng người cao ráo, khí chất ưu nhã nội liễm.
Anh ta đi cùng Lê Hiểu Mạn và Long Tư Hạo tới đây.
“Anh Văn Bác.” Lê Hiểu Mạn cẩn thận quan sát Lê Văn Bác từ trên xuống dưới, rồi cô đi lên trước, nhướn mày nhìn anh, mỉm cười rồi đùa giỡn nói: “Hình như anh Văn Bác lại đẹp trai hơn rồi, như thế nào? Có phải có rất nhiều cô gái theo đuổi anh hay không?”
Cho tới bây giờ Lê Văn Bác vẫn chưa quen bạn gái, anh ta nhìn Lê Hiểu Mạn rồi cười yếu ớt, khuôn mặt anh tuấn của anh ta hơi ửng đỏ, lúng túng cười nói: “Mạn Mạn, em đừng mang anh ra đùa giỡn, sao có người theo đuổi anh được?”
Dứt lời, đôi mắt như viên ngọc đen của anh thoáng vẻ mất mát, khí chất ưu buồn càng nhuộm kín đôi mắt của anh.
Ở trong tâm khảm của Lê Hiểu Mạn, anh vẫn luôn là người dịu dàng, ưu nhã, an tĩnh, hiền hòa, nhưng lại rất kiêu ngạo. Hơn nữa, trên người anh luôn là mang theo hơi thở ưu buồn nhàn nhạt, tựa như trong lòng anh đang cất giấu rất nhiều tâm sự.
Thật ra thì tính cách của Lê Hiểu Mạn và anh đều giống nhau ở tính dịu dàng và kiêu ngạo này.
Hai tính cách của người hơi chút tương tự, từ nhỏ đến lớn hai người lại chưa từng cãi nhau, không đánh nhau, tình cảm vẫn luôn rất tốt.
Nhưng với Lê Hiểu Mạn mà nói, tình cảm này chỉ là tình anh em mà thôi.
Bởi vì coi Lê Văn Bác là anh, vì vậy Lê Hiểu Mạn luôn tùy hứng ở trước mặt anh ta. Cô rất ít khi đùa giỡn người khác, trêu ghẹo người khác, nhưng lại rất thích đùa giỡn anh, thích trêu ghẹo anh.