“Không sai!” Sophie không chút do dự thừa nhận, trên mặt vẫn duy trì nụ cười dịu dàng mê người: “Tôi cũng chẳng có gì phải giấu diếm với chị, tôi yêu Tư Hạo, hơn nữa còn yêu từ rất lâu nữa, so với tình cảm của cô thì tôi yêu anh ấy hơn rất nhiều. Nguyên vọng lớn nhất đời này của tôi chính là được làm vợ của Tư Hạo. Tôi biết trước đây anh ấy tốt với tôi là vì tôi có mấy phần giống người mà anh ấy yêu trước đây, tôi vốn cho rằng mình có thể thay thế được người đó, nhưng từ sau khi gặp cô, anh ấy liền chuyển sự chăm sóc chú ý của mình sang cho cô...”
Nói đến đây, cô ngừng lại, đưa mắt cười nhìn Lê Hiểu Mạn: “Có phải cô cho rằng Tư Hạo sủng ái cô có nghĩa là anh ấy yêu cô? Cái anh ấy yêu chỉ là gương mặt của cô thôi. Sở dĩ anh ấy đối tốt với cô là bởi cô so với tôi còn giống người đó hơn nhiều, anh ấy chiều chuộng cô, yêu thương cô, đối tốt với cô bao nhiêu, đều sẽ càng chứng mình anh ấy yêu người kia đến thế nào.”
Nghe xong, Lê Hiểu Mạn vẫn bĩnh tĩnh, sắc mặt không chút thay đổi, giọng nói vững vàng: “Nói xong chưa?”
Sophie thấy Lê Hiểu Mạn hết sức bình thường, sắc mặt không thay đổi, nhướng mày: “Cô không tức giận?”
Lê Hiểu Mạn bình thản nhìn cô: “Tại sao tôi lại phải tức giận? Tôi cảm thấy rất vinh hạnh, cô cho rằng ai cũng có thể có cơ hội được Tư Hạo thương yêu hay sao?”
“Cô...” Dường như không nghĩ tới Lê Hiểu Mạn sẽ trả lời như vậy, Sophie kinh ngạc hoài nghi nhìn cô: “Lê tiểu thư, Tư Hạo chỉ coi như kẻ thế thân, cô không cảm thấy gì sao?”
Lê Hiểu Mạn cười nhẹ, bình thản hỏi ngược lại: “Sao phải để ý chứ? Cô không phải cũng từng không để tâm chuyện bị Tư Hạo coi như thế thân hay sao? Chẳng phải cô cũng thấy rất vinh hạnh hay sao?”
Sophie kinh hãi, cô thật không ngờ Lê Hiểu Mạn so với tưởng tượng của mình còn khó đối phó hơn. Cô cho là Lê Hiểu Mạn yếu ớt, nhìn thấy trong tủ xuất hiện quần áo của người phụ nữ khác, nhất định sẽ trúng khí mà nghi ngờ, tức giận rồi đau lòng. Vậy mà không ngờ Lê Hiểu Mạn lại có thể bình tĩnh như vậy.
Xem ra cô thật sự coi thường cô ta rồi.
Cô âm thầm nhíu mày, vẫn cười nhìn Lê Hiểu Mạn: “Lê tiểu thư, cô thật là hào phóng đấy, nói vậy thì nếu Tư Hạo đưa lưng về phía cô, và còn phát sinh chuyện gì với tôi nữa thì cô cũng không để ý sao?”
Lê Hiểu Mạn lạnh lùng nói: “Sophie cô không cần phải ở đây tính kế ly gián, Lê Hiểu Mạn tôi không ngu ngốc như cô nghĩ đâu, cô cho là cố ý để mấy bộ quần áo ở đây là có thể phá hoại mối quan hệ của tôi và Tư Hạo sao, vậy thì cô đã quá coi thường tình cảm và tín nhiệm của tôi với Tư Hạo rồi. Còn nữa, cô rất ngu ngốc đấy cô biết không? Nếu tôi là cô, muốn giá họa cho Tư Hạo, cũng sẽ không để quần áo vào vị trí thấy được trong tủ quần áo, ném dưới đất so ra còn dễ gây hiểu lầm cho người ta hơn nhiều...”
Nói đến đây, khóe môi Lê Hiểu Mạn giương lên châm biếm, ánh mắt châm chọc nhìn Sophie: “Dạy cô một chiêu, lần sau muốn làm thì không cần phải để đồ ngổn ngang trong tủ quần áo thế đâu, cứ trực tiếp vứt thẳng đồ lót xuống đất là đủ rồi, cô cất vào tủ như thế, còn là đồ ngủ tình thú, rất dễ làm người ta nghĩ là có người cố ý đấy hiểu không? Cái này người ta gọi là vẽ rắn thêm chân đấy biết chưa?”
Nghe cô nói xong, Sophie suýt nữa tức hộc máu.
Trong lòng nổi điên mà bên ngoài phải làm bộ bình tĩnh, cô lạnh lùng nhìn Lê Hiểu Mạn: “Lê Hiểu Mạn, tôi thừa nhận, lần này là do tôi chưa suy nghĩ cẩn thận, nhưng nếu cô cho rằng hôm nay tôi tới chỉ là để lấy quần áo, để khích bác mối quan hệ của cô và Tư Hạo, vậy thì cô sai rồi. Tôi tới là để nhắc nhở cô, cô tự tin và quá tin tưởng người khác không phải là chuyện tốt đâu, có thể cô thấy không sao với chuyện Tư Hạo coi mình là thế thân, nhưng nếu cô thực sự yêu anh ấy, cô tuyệt sẽ không chấp nhận được chuyện anh ấy phản bội cô đâu, cô không tin, không có nghĩa là anh ấy không phản bội cô.”
Nói xong, Sophie khinh thường nhìn Lê Hiểu Mạn, cười lạnh, nói tiếp: “Nói cho cô biết, tôi cố ý giấu quần áo ở đây thực ra là để cho cô biết, lúc cô không có ở đây, có phụ nữ đã tới nơi này. Tôi nghĩ Tư Hạo nhất định không nói cho cô biết, lúc cô không có ở đây tôi đã tới ha! Cô dám đi hỏi anh ấy vì sao không nói cho cô không? Cô cho là anh ấy sợ cô đau lòng hay vì trong lòng có quỷ? Nếu như cô cho rằng giữa tôi và anh ấy không có chuyện gì xảy ra, vậy thì cô càng thêm sai mười phần.”
Nhe vậy, Lê Hiểu Mạn dùng ánh mắt sắc bén nhìn về phía Sophie đang cố ý làm khó mình, bình tĩnh nói: “Tôi cảm thấy không cần, anh ấy là cha của con tôi, tôi - tin - anh - ấy.”
Mấy chữ cuối là cô gằn giọng mà nói.
Cô cố ý nói chuyện mình mang thai, là để cho Sophie tức giận, Sophie cố ý chạy tới khích bác cô, giờ đến lượt cô.
Cô ta nghĩ Lê Hiểu Mạn cô dễ đối phó như vậy sao?