Nhìn vẻ mặt khiếp sợ và không tin của cô ta, vẻ mặt của Thẩm Thi Vi dần trở nên nghiêm túc: “Mẹ cũng là mới biết Lê Hiểu Mạn là con gái ruột của mẹ, là chị ruột cùng mẹ khác cha của con.”
Sophie thấy mẹ của mình vẫn nói như vậy, cô ta vừa tức giận lại vừa không tin lắc đầu: “Không thể nào, không thể nào, tuyệt đối không thể nào, tại sao cô ta có thể là con gái ruột của mẹ được? Tại sao Lê Hiểu Mạn có thể là chị của con được? Mẹ, vì để con từ bỏ Tư Hạo, vì để cho con không cướp Tư Hạo từ chỗ Lê Hiểu Mạn nữa, nên mẹ lừa gạt con như vậy sao? Con không tin Lê Hiểu Mạn là con gái của mẹ, không tin cô ta là chị của con, con không tin...”
Lúc này tâm trạng của cô ta hơi kích động, cô ta liên tục hét lên không tin.
Khi người mà mình căm ghét đột nhiên biến thành chị ruột của mình, loại cảm thụ này khó có thể dùng lời để diễn tả được.
Sophie không tiếp thụ nổi Lê Hiểu Mạn mà cô ta hận lâu như vậy lại biến thành chị của cô ta.
Bắt đầu từ ngày cô ta biết người mà Long Tư Hạo yêu là Lê Hiểu Mạn, cô ta đã hận Lê Hiểu Mạn hận đến nghiến răng nghiến lợi, hận không thể khiến cho cô chết không có chỗ chôn.
Bởi vì sự tồn tại của cô, nên Tư Hạo mà cô ta yêu không yêu cô ta, cì vậy cô ta cực kỳ căm ghét cô.
Cô ta không thể nào tiếp nhận được người phụ nữ mà cô ta căm ghét lại có bất kỳ quan hệ gì với cô ta.
So sánh với Sophie đang không ngừng kích động, thì thái độ của Thẩm Thi Vi tương đối bình tĩnh, bà nhìn cô ta bằng ánh mắt phức tạp: “Sophie, mẹ biết trong lúc nhất thời con khó mà tiếp nhận nổi, nhưng cái này là sự thật, Lê Hiểu Mạn chính là chị ruột của con.”
Sophie vẫn không tin nhìn Thẩm Thi Vi, không vui hét lên: “Con vẫn không tin, cho tới bây giờ mẹ cũng chỉ có một đứa con gái là con, Lê Hiểu Mạn không thể nào là con gái của mẹ được, con đã điều tra cô ta, mẹ cô ta tên là Lê Tố Phương, cha tên là Hạ Thanh Vinh, cô ta và mẹ không có bất kỳ quan hệ nào cả.”
Nghe Sophie nói cô ta đã từng điều tra Lê Hiểu Mạn, Thẩm Thi Vi nhìn cô ta, vẻ mặt dần lạnh đi: “Lê Tố Phương chỉ là mẹ nuôi của Hiểu Hiểu, bà ấy đã từng là bảo mẫu cao cấp chăm sóc cho mẹ và chị con, nhưng mẹ không ngờ rằng, bà ấy vậy mà lại lén lút ôm con gái Hiểu Hiểu của mẹ đi.”
Vừa nhắc tới Lê Tố Phương, Thẩm Thi Vi đã siết chặt hai tay, ánh mắt tràn đầy hận ý với bà ấy.
Nếu không phải là bà ấy ôm Lê Hiểu Mạn đi, thì mẹ con các bà cũng sẽ không chia lìa nhiều năm như vậy, gặp nhau cũng không thể nhận nhau, bà lại còn làm cô thương tổn.
“Hiểu Hiểu? Mẹ, mẹ lại gọi Lê Hiểu Mạn là Hiểu Hiểu?” chuyện Thẩm Thi Vi thân mật gọi Lê Hiểu Mạn là Hiểu Hiểu đã chọc giận Sophie.
Cô ta đỏ mắt nhìn Thẩm Thi Vi, cả giận nói: “Mẹ, cho tới bây giờ cũng chỉ có mình con là con gái của mẹ, con là con gái duy nhất của mẹ, Lê Hiểu Mạn không phải, mẹ là nữ chủ nhân của gia tộc Knox, thân phận của Lê Hiểu Mạn cực kỳ đê tiện, cô ta không có tư cách làm con gái của mẹ, cô ta không phải là con gái của mẹ, cô ta không phải...”
Sophie gân cổ lên gầm thét, rõ ràng là không nhận người chị Lê Hiểu Mạn này.
Nhìn Sophie gân cổ hét toáng lên, Thẩm Thi Vi đứng lên, bà cũng tức giận nhìn về phía Sophie: “Sophie, con muốn đánh thức Allen sao? Con muốn cho Allen biết con vẫn luôn làm tổn thương dì ruột của thằng bé sao?”
“Dì ruột?”
Nghe thấy Thẩm Thi Vi nhắc tới tiểu Long Dập, Sophie lại nghĩ đến chuyện, nếu như Lê Hiểu Mạn thật sự là chị cùng mẹ khác cha của cô ta, vậy cô ta không phải là dì nhỏ của tiểu Long Dập hay sao?
Không, cô ta không cần có bất kỳ quan hệ gì với Lê Hiểu Mạn, cô ta tuyệt đối sẽ không nhận Lê Hiểu Mạn là chị của cô ta.
Cô ta không muốn là dì nhỏ của Long Dập, cô ta phải làm mẹ ruột của bé.
Cô ta đỏ mắt nhìn chằm chằm vào Thẩm Thi Vi, kiên quyết hét lên: “Mẹ, con không tin Lê Hiểu Mạn là chị của con, con không tin, con sẽ không từ bỏ Tư Hạo, tuyệt đối sẽ không từ bỏ, con sẽ đoạt lại anh ấy từ trong tay của con tiện nhân Lê Hiểu Mạn kia.”
“Sophie...”
Sophie mắng Lê Hiểu Mạn là tiện nhân đã chọc giận Thẩm Thi Vi, bà lạnh mặt xuống rống to tên của cô ta lên, rồi tiến lên, nâng tay lên cho Sophie một cái tát.
“Bốp!”
Một tiếng tát thanh thúy đột ngột vang lên, làm cho Sophie đang kích động bình tĩnh lại.
Cô ta bị Thẩm Thi Vi tát một cái quay đầu đi chỗ khác, cô ta đưa tay lên sờ vào nửa bên mặt bị đánh đau kia, giận đỏ hai mắt lại không dám tin nhìn Thẩm Thi Vi, nước mắt dần rơi xuống, cô ta nức nở nói: “Mẹ, mẹ đánh con, mẹ lại đánh con, vì Lê Hiểu Mạn đó, rốt cuộc mẹ lại đánh con? Đây là thứ hai lần, mẹ vì Lê Hiểu Mạn mà đánh con.”
Sophie nghĩ tới chuyện năm năm trước, cũng bởi vì Lê Hiểu Mạn mà mẹ cô ta cho cô ta một cái tát không giải thích được, trong lòng cô ta lại tiếp tục hận Lê Hiểu Mạn hận đến nghiến răng nghiến lợi.
Cô ta đoạt người đàn ông mà cô ta yêu chưa nói, còn muốn cướp mẹ của cô ta đi, cô ta hận cô ta hận cô, hận chết cô.