Ánh mắt Sophie hận ý nhìn Lê Hiểu Mạn vẫn cứ bình tĩnh như thế, lại nhìn Thẩm Thi Vi, trong mắt đầy lấp lánh nước mắt: “Mẹ, mẹ là người hiểu con nhất nhưng mà hiện tại vì một câu đó mà mẹ bắt con giải thích với Lê Hiểu Mạn, mẹ… con tuyệt đối không nhận lỗi với cô ta, cô ta không xứng.”
Dứt lời cô ta tức giận đùng đùng rời khỏi phòng Lê Hiểu Mạn.
“sophie... sophie...”
Thẩm Thi Vi thấy thế kêu lên nhưng cô ta vẫn không dừng chân, bà nhíu mày lập tức xoay người nhìn Lê Hiểu Mạn, trong mắt đầy áy náy: “Hiểu Hiểu, mẹ thay Sophie nhận lỗi với con, thật xin lỗi, là mẹ làm hư con bé.”
Bây giờ Lê Hiểu Mạn vẫn chưa tiếp nhận bà là mẹ cho nên trong lòng có chút ngăn cách, nhất là năm năm trước bà ấy vì con gái của mình là để cô rời khỏi Long Tư Hạo, từ đầu đến cuối nó vẫn là sợi dây buộc chặt lòng cô để cho cô không cách nào vui vẻ, không còn khúc mắc mà nhận người mẹ ruột này.
Cô đối với Thẩm Thi Vi vẫn rất lạnh nhạt nhưng cố duy trì lễ phép: “Phu nhân, bà không cần vì con gái của mình mà nhận lỗi với tôi, lời này của cô ta không ảnh hưởng gì đến tôi cả, hôm nay tôi hơi bận, chỉ sợ không có thời gian tiếp phu nhân, nếu bà không có chuyện gì thì mời về cho.”
Thẩm Thi Vi thấy thái độ xa cách và khách khí của Lê Hiểu Mạn đối với mình thì hai mắt vẫn gắt gao nhìn cô: “Hiểu Hiểu, con đang trách mẹ sao?”&Lê Hiểu Mạn cười nhạt: “Phu nhân, chúng ta không quen nhau, tôi trách bà cái gì đây?”
Thái độ xa cách đó của Lê Hiểu Mạn làm Thẩm Thi Vi càng thêm áy náy và tự trách.
Bà nhìn cô xin lỗi: “Hiểu Hiểu, năm năm trước mẹ không biết con là con gái mẹ, cho nên mới…”
Lê Hiểu Mạn che đi cảm xúc phức tạp trong mắt, tiếp lời bà: “Phu nhân, mặc kệ tôi có phải là con gái của bà hay không, bà vì con gái của mình mà đi tổn người người khác, bà cảm thấy có đúng không?”
Thẩm Thi Vi bị cô nói cho một câu á khẩu không trả lời được, càng thêm áy náy: “Không đúng, Hiểu Hiểu, mẹ biết sai rồi, mặc kệ con có phải là con gái mẹ hay không mẹ cũng không nên vì Sophie mà đi tổn thương con, hiện tại mẹ nhận lỗi với con, hy vọng con có thể tha thứ cho mẹ.”
Dứt lời Thẩm Thi Vi đi tới trước người Lê Hiểu Mạn muốn vươn tay nắm tay cô lại bị cô né tránh.
Thấy vậy Thẩm Thi Vi mất mác, ánh mắt bi thương: “Hiểu Hiểu, con không chịu tha thứ cho mẹ sao?”
Lê Hiểu Mạn không nhìn Thẩm Thi Vi mà nghiêng đầu, hai mày nhíu lại: “Phu nhân, tha thứ hay không không phải là vấn đề của bà.”
“Hiểu Hiểu, mẹ biết hai mươi mấy năm qua mẹ chưa làm tròn trách nhiệm người mẹ, sau này mẹ sẽ bồi thường hết cho con, sẽ không để bất cứ ai tổn thương con, con yên tâm đi, mẹ sẽ không để Sophie phá hoại tình cảm của con và Tư Hạo, hiện tại con không muốn nhìn thấy mẹ, mấy ngày nữa mẹ trở lại thăm con, mẹ về trước.”
Thẩm Thi Vi nói xong nhìn Lê Hiểu Mạn một lúc mới xoay người bi thương rời khỏi phòng làm việc của cô.
Sau khi bà ấy rời đi, Lê Hiểu Mạn vô lực ngồi xuống ghế, cảm xúc đầy phức tạp, cô nhíu mày hoàn toàn không có tâm tư làm việc.
Bây giờ cô chỉ muốn đi tìm ông xã thân yêu Long Tư Hạo của cô, chỉ muốn nhào vào lòng anh, nghe tiếng tim đập của anh vì như thế cô mới có thể phân tâm mà trở nên yên ổn lại.
Thu hồi suy nghĩ, cô thu dọn bàn làm việc sau đó cầm túi xách đi ra cửa,lúc cô vừa kéo cửa thì bị kinh sợ.
“Tư... Tư Hạo...”
Cô mở to hai mắt kinh ngạc nhìn người đàn ông tuấn mỹ ngoài cửa.
Cô đang muốn đi tìm anh thì anh đã tới rồi, có phải tâm linh tương thông hay không.
Giờ phút này ngoại trừ vui vẻ thì chính là kích động và ngoài ý muốn.
Long Tư Hạo thấy anh vừa tới phòng thì cô đã mở cửa, trong lòng càng kinh ngạc còn có cả vui sướng.
Đôi mắt anh đầy ý cười: “Bà xã, có phải sớm đoán được anh sẽ tới cho nên đứng ở cửa chờ anh hay không?”
“Tư Hạo…”Lê Hiểu Mạn lắc đầu nhào vào lòng anh dịu dàng nói: “Em đang muốn đi tìm anh thì anh tới rồi.”
Lần đầu tiên Long Tư Hạo tới phòng làm việc của cô, đương nhiên làm cho không ít người ghé mắt nhìn.
Lúc này Lê Hiểu Mạn còn nhào vào lòng anh ôm chặt lấy anh làm cho đám nhân viên vô cùng kinh ngạc và ngoài ý muốn, cả đám đang ngồi ở bàn làm việc cùng nhau đứng lên nhìn về phòng làm việc của cô.
Vừa xem vừa cười vừa nghị luận.
“Nhìn người đàn ông đẹp trai chưa, tổng giám đốc Lê còn ôm anh ta, chẳng lẽ là vị hôn phu thần bí của tổng giám đốc Lê sao?”&”Ừ, thật sự rất đẹp trai, thật hâm mộ tổng giám, có một vị hôn phu vừa đẹp trai vừa có khí chất như vậy.”
“Trông anh ta thật quen mắt...”
...
Lê Hiểu Mạn nhào vào lòng anh thấy nhân viên đang ngó xem phòng làm việc của cô thì xấu hổ rời khỏi lồng ngực anh, sau đó kéo anh vào phòng mình, tiện thể đóng luôn cửa.
Sau đó Long Tư Hạo xoay người đặt cô dựa vào ván cửa, cúi đầu hôn cô.
Lê Hiểu Mạn ngẩn người nửa giây sau đó hai tay mảnh khảnh ôm lấy cổ anh đáp lại nụ hôn triền miên của anh.
Nụ hôn kết thúc, Long Tư Hạo thâm sâu nhìn cô, khóe môi nở nụ cười đầy cưng chiều, âm thanh khàn khàn vang lên: “Bà xã, có phải rất nhớ ông xã hay không?”
Lê Hiểu Mạn thờ phì phò, ánh mắt mềm mại nhìn anh gật đầu: “Rất nhớ.”
Cô không hề chối lời của anh làm cho anh càng vui vẻ, hai tay nâng mặt cô ánh mắt đầy nóng bỏng: “Anh cũng nhớ bà xã.”
Dứt lời anh lại cúi đầu hôn cô.
Hiện tại anh chỉ hôn cô một chút liền tách ra, cười nhìn cô: “Lúc nãy em định ra ngoài tìm anh sao?”
“Ừ.” Lê Hiểu Mạn gật đầu, nhíu mày: “Vừa rồi Thẩm phu nhân có tới đây.”
Long Tư Hạo nhìn cô nói: “Anh biết.”
“Anh biết?” Lê Hiểu Mạn kinh ngạc nhìn anh.
Long Tư Hạo ôm ngang cô lên đi đến ghế sofa ngồi xuống, sau đó để cô ngồi lên hai chân mình.
“Là bà ấy bảo anh tới tìm em, bà ấy nói có thể tâm tình của em sẽ không tốt để cho anh tới đây cùng em.”
Nghe vậy Lê Hiểu Mạn ngẩn người nhìn anh, ánh mắt có chút kinh ngạc: “Là bà ấy bảo anh tới sao?”
Giờ phút này cảm xúc của cô có chút phức tạp, Thẩm Thi Vi thế mà lại nghĩ đến tâm tình của cô không tốt mà gọi Tư Hạo tới tìm cô, cô thật sự không biết nên dùng tâm tình gì để đối mặt với bà ấy.
Tuy bà ấy là mẹ ruột của cô nhưng mà các cô chưa từng ở chung một ngày, đối với bà ấy cũng rất xa lạ, hơn nữa vì chuyện năm năm trước và ngày hôm qua mà trong lòng cô vẫn có khúc mắc.