Bà không hy vọng Knox lại làm ra chuyện khiến bà thất vọng đến vậy.
Họ đã là vợ chồng hơn hai mươi năm, bà không muốn cuối cùng thì hai người lại biến thành kẻ thù.
Bình tĩnh lại, bà nhìn Knox nói: “Knox, chúng ta là vợ chồng đã nhiều năm như vậy, anh nhất định phải phá hỏng tình cảm vợ chồng của chúng ta hay sao? Từ ngày lấy anh, em đã quyết định sẽ ở bên anh cả đời. Nhưng giờ anh làm em cảm thấy không thể nào đi cùng anh được nữa...”
Ngừng một chút, bà mới nản lòng nói tiếp: “Knox, anh đang ép em ly hôn với anh.”
Knox ở trước mặt người khác, bao gồm cả con gái Sophie ruột thịt của mình cũng luôn nghiêm nghị, âm trầm, làm người ta có cảm giác e ngại.
Chỉ khi ở trước mặt Trầm Thi Vi, ông mới để lộ vẻ mặt chân thật nhất.
Ông đối với Trầm Thi Vi là thật lòng, bọn họ kết hôn hai mươi mấy năm, tình cảm với bà với luôn sâu đậm như khi mới quen nhau. Nhưng giờ ông không chỉ yêu bà, mà còn cả gia tộc Knox nữa.
Ông là người lãnh đạo lớn nhất của gia tộc này, bảo vệ gia tộc này là sứ mạng của ông, ông nhìn trúng năng lực của Long Tư Hạo, hy vọng anh có thể trở thành người nối nghiệp của mình.
Nghe Trầm Thi Vi nhắc đến chuyện kết hôn, sắc mặt ông trở nên nghiêm trọng mấy phần: “Carry, em là phu nhân của gia tộc Knox, chuyện này sẽ không bao giờ thay đổi. Chỉ cần Glen cưới Sophie, anh sẽ không ngăn nó và vị Lê tiểu thư kia ở bên nhau.”
Lời của ông làm Trầm Thi Vi có chút kinh ngạc và không dám tin: “Anh coi Hiểu Hiểu là gì? Em tuyệt sẽ không để cho chuyện như vậy xảy ra.”
Dứt lời, Trầm Thi Vi liền xoay người đi ra bên ngoài thư phòng.
Knox thấy vậy thì nhìn vệ sỹ hai bên ra hiệu.
Hai vệ sỹ gật đầu rồi chờ Trầm Thi Vi đi ra rồi đi theo bà.
Sophie đứng bên ngoài cửa cũng đã nghe rất rõ ràng cuộc đối thoại của Trầm Thi Vi và Knox.
Nghe tới chuyện ba mình nói Long Tư Hạo cưới cô vẫn có thể ở bên Lê Hiểu Mạn, cô liền cảm thấy rất thất vọng với ba mình.
Long Tư Hạo cưới cô, chính là làm chồng hợp pháp của cô. Vậy mà ba cô còn cho phép anh ở cùng người phụ nữ khác. Cô không thể nào hiểu nổi ý nghĩ của ba mình, vậy nên giờ cô càng thêm xác định muốn đưa Lê Hiểu Mạn rời khỏi trang viên.
Trầm Thi Vi đi ra ngoài thì thấy Sophie, bà chỉ ngừng lại một chút rồi lạnh lùng rời đi, không nói với cô câu nào.
Sophie thấy người mẹ đã từng yêu thương cô giờ thấy cô thì không để ý liền cảm thấy rất đau lòng.
Cô không hiểu, cô thật sự không hiểu, cô là con gái Trầm Thi Vi bà sinh ra, tại sao bà chỉ giúp Lê Hiểu Mạn chứ không giúp cô?
Bà đã nói, hạnh phúc của con gái cũng chính là hạnh phúc của bà, tại sao bây giờ bà lại nghĩ hết cách phá hủy hạnh phúc của cô để giúp Lê Hiểu Mạn hạn phúc.
Cô hận Lê Hiểu Mạn, cũng hận mẹ của mình là Trầm Thi Vi.
Bọn họ đều muốn thương tổn cô, cho nên cô hận bọn họ.
Cô đứng ngoài thư phòng thật lâu, rồi mới đi vào.
Knox đang vì chuyện ly hôn à Trầm Thi Vi nói nên tâm tìn không vui.
Gia tộc đối với ông mà nói là việc trọng yếu, nhưng Trầm Thi Vi cũng rất quan trọng.
Ông không muốn ly hôn với Trầm Thi Vi, cũng không không vì bà mà thay đổi quyết định.
Chỉ cần là chuyện Knox ông quyết định, thì tuyệt sẽ không thay đổi.
Thấy Sophie đi vào, ông liền thu hổi vẻ mất mát bi thương trên mặt, trên mặt lại hiện lên vẻ uy nghiêm thâm trầm như trước.
Sophie thấy ông khi thấy cô thì sắc mặt uy nghiêm hẳn lên, đáy mắt cô hiện lên vẻ trang nhã, cúi đầu nói: “Ba, ba và mẹ cãi nhau sao?”
Knox không đáp, chỉ trầm giọng nói: “Đây là chuyện của ba và mẹ con, con tới làm gì?”
Nhìn ba lạnh lùng như vậy, Sophie nhíu mày: “Ba, con... lúc trước mẹ tìm con, hy vọng con có thể thuyết phục ba là con không muốn lấy Tư Hạo, con không muốn thấy quan hệ của ba và mẹ ngày càng tệ, cho nên mới tới.”
Knox nhìn Sophie đang cúi đầu, không lên tiếng. Ông biết từ bé ông đã rất nghiêm khắc với cô, nhưng cũng chỉ là vì muốn tốt cho cô.
Cô là con gái duy nhất của Knox ông, từ nhỏ thana thể đã không tốt, mà vì gai tộc này thực ra rất nguy hiểm, cho nên cô mới phải tiếp nhận huấn luyện, thân là ba cô, ông phải đảm bảo sự an toàn cho cô.
Sophie không nghe được câu trả lời thì ngẩng đầu nhìn ông: “Ba, con không lấy Tư Hạo đâu, ba thả Lê Hiểu Mạn đi, như vậy mẹ sẽ vui vẻ không còn giận ba nữa.”
Nghe Sophie nói vậy thì trên mặt Knox không hiện lên bất kì thay đổi nào: “Con phải lấy Tư Hạo, chuyện ta đã quyết định sẽ không thay đổi, ra ngoài đi.”
Sophie thấy ba nói với mình hai câu rồi kêu cô ra ngoài, trong lòng rất không thoải mái, cũng có chút ủy khuất.
Người khác có thể làm nũng trước mặt ba mình, nhưng cô thì chưa bao giờ dám làm vậy trước mặt ông.
Bây giờ, cô luôn nghi ngờ không biết ông đã từng đối xử với cô như con gái bao giờ chưa, hay chỉ coi cô như đám vệ sỹ mà huấn luyện.
Ông rất ít khi quan tâm cô, cũng ít khi cười với cô, dường như chưa bao giờ.
Cô chỉ nhìn thấy ba cười với mẹ mình.
Trước kia, dù trong lòng cảm thấy ủy khuất, nhưng cô cũng không hỏi gì cả, chỉ là hôm nay cô muốn hỏi một chút.
“Ba, con muốn biết vì sao ba lại nghiêm khắc với con như vậy?”
Knox vì lời nói của cô mà hơi ngạc nhiên, nhưng trên mặt ông vẫn không thay đổi: “Vì con là con gái của ba, ba phải đối với con nghiêm khắc, ra ngoài đi.”
Sophie nhìn ba mình một lúc rồi mới xoay người đi ra ngoài.
Sau khi cô rời đi, hai vệ sỹ đi theo Trầm Thi Vi đã trở lại.
Hai người đồng thời gật đầu: “Chủ nhân, phu nhân đã bị khống chế.”
Vừa nãy khi đi theo Trầm Thi Vi về phòng, họ đã kêu vệ sỹ trông coi ngoài phòng của bà, không để cho bà ra ngoài.
Trầm Thi Vi dù sao cũng không nghĩ tới Knox vì phòng chuyện bà nghĩ cách thả Lê Hiểu Mạn đi nên "cấm túc" mình ở phòng ngủ.
Knox biết mình làm vậy sẽ khiến Trầm Thi Vi vô cùng thất vọng, nhưng vì để ngăn bà phá hỏng kế hoạch của mình, ông chỉ có thể làm vậy.
Ông nhẹ nhíu mày, sắc mặt vẫn rất âm trầm, hơi thở băng lạnh.
...
Tổng bộ liên mình LR
Lạc Thụy liên lạc với toàn bộ mười thợ săn trong liên minh trong hai ngày trở về tổng bộ.
Mười người này đều có sở trường của mình, mỗi người đều am hiểu đấu vật, đấu tay không, sử dụng vũ khí hạng nặng, kiếm thuật, taekwondo, máy bay chiến đấu, súng ống, thuốc nổ, vân vân...
Mười người này, có ba nữ bảy nam, có bốn người là người nước ngoài.
Lúc này, toàn bộ mười người đã tới nơi, đang ở trong phòng họp ở tầng năm.
Long Tư Hạo là thủ lĩnh của bọn họ, đương nhiên sẽ ngồi tại vị trị thủ lĩnh cao nhất trong bàn hội nghị.
Bên trái anh là Lăng Hàn Dạ, bên phải là Lạc Thụy.