Bởi vì chuyện này mà cô không ngủ được, lời nói kia của Hoắc Nghiệp Hoằng cứ quanh đi quẩn lại bên tai cô, cùng với đã qua 12 giờ rồi mà Long Tư Hạo còn chưa có trở lại, lại khiến không ngủ được.
Chuyện phát sinh hôm nay đã làm rối loạn cả trái tim của cô.
Cô bật đèn đầu giường, rồi ngồi dậy, sau đó cô nhìn thời gian, thấy đã muộn rồi mà Long Tư Hạo còn chưa trở lại, trong lòng cô vừa lo âu vừa nghi hoặc, cô xuống giường khoác thêm một cái áo khoác rồi đi ra khỏi phòng ngủ, chuẩn bị đi xuống phòng khách ở tầng dưới chờ anh.
Cô vừa mới tới đầu cầu thang tầng hai, đã thấy Long Tư Hạo trở lại, vừa vặn đi vào phòng khách.
Cô hơi cau mày lại, đang lưỡng lự có nên đi xuống tầng hay không, thì cô thấy một thân ảnh nhỏ đi về phía Long Tư Hạo.
Mà thân ảnh nhỏ này chính là Trần Lan, cô ta biết tối nay Long Tư Hạo chưa trở lại, nên không ngủ mà ôm cây đợi thỏ chờ ở trong phòng khách.
Cô ta vốn đang ngồi quỳ ở trên thảm dưới bàn uống trà trong phòng khách lớn.
Vừa thấy Long Tư Hạo trở lại, trong lòng cô ta vui mừng, rồi lập tức đứng dậy, hơi vội vàng đi về phía Long Tư Hạo.
“Thiếu gia, anh đã trở lại.” cô ta mỉm cười nói, rồi cứ nhìn chằm chằm vào Long Tư Hạo, không thèm che giấu vui mừng và kích động trong mắt mình.
Long Tư Hạo hơi nâng tầm mắt, anh thâm trầm liếc nhìn Trần Lan đến bây giờ vẫn còn không ngủ, môi mỏng hơi cong lên: “Tại sao còn chưa ngủ?”
Giọng nói của anh trầm thấp êm tai, bình thản, nghe không ra tâm tình gì.
Lê Hiểu Mạn đứng ở đầu khúc quanh cầu thang tầng hai, cúi đầu có thể thấy rõ tất cả những gì diễn ra ở tầng dưới, cô thấy Long Tư Hạo như đang nói gì đó với Trần Lan. Hơn nữa, dường như thái độ của anh còn rất tốt, cô nhìn chằm chằm vào cảnh tượng dưới tầng, dần siết chặt tay lại.
“Tôi...” Trần Lan nhìn về phía Long Tư Hạo, hơi cúi đầu, khuôn mặt hơi ửng đỏ, cô ta ngượng ngùng nói: “Tôi... Tôi đang đợi thiếu gia trở lại.”
Dứt lời, cô ta lấy hết dũng khí, to gan ngẩng đầu lên nhìn về phía Long Tư Hạo.
Mà lúc này Long Tư Hạo vẫn đang nhìn chằm chằm vào cô ta như cũ, đường nét trên khuôn mặt tuấn mỹ nhu hòa, anh cất bước đến gần cô ta, môi mỏng quyến rũ con lên, rồi anh từ từ cúi người xuống.
Trần Lan thấy chẳng những anh đến gần cô ta, mà còn cúi người xuống, trong lòng cô ta vừa mừng rỡ lại vô cùng khẩn trương, cô ta mừng rỡ như điên mà nâng cằm lên, sau đó nhón chân lên, nhắm hai mắt lại, đôi môi run rẩy hơi khẩn trương sáp lại gần Long Tư Hạo.
Trên lầu Lê Hiểu Mạn thấy vậy, ánh mắt lạnh lẽo, cô lạnh lùng nhìn Long Tư Hạo cúi người xuống như là muốn hôn Trần Lan vậy, cô tức giận đến nỗi đầu ngón tay siết chặt lan can cầu thang, trái tim như bị lưỡi dao sắc bén đâm trúng vậy, đau đớn dần lan ra.
Ngay lúc cô chuẩn bị xoay người rời đi, Long Tư Hạo ngừng cúi người xuống gần Trần Lan, mà híp mắt lại, anh nặng nề nhìn cô ta, quyến rũ cười với cô ta, trầm thấp nói: “Thật là thơm, cô dùng nước hoa của thương hiệu gì vậy?”
Thấy Long Tư Hạo nói đến mùi hương của mình, nụ cười trên khuôn mặt Trần Lan cũng sắp biến hình, cô ta thẹn thùng cúi thấp đầu như thiếu nữ: “Là thương hiêu Guerlain của Pháp.”
Long Tư Hạo thâm thúy liếc nhìn cô ta, môi mỏng cong lên: “Guerlain? Kiều mỵ động lòng người, huệ chất lan tâm(*).”
(*)Huệ chất lan tâm: người mang khí chất của hoa huệ, tâm của hoa lan, thường là những người cao quý, thanh khiết
Dứt lời, anh ngồi dậy, rồi rảo bước đi trên tầng.
Bởi vì câu nói “Kiều mỵ động lòng người, huệ chất lan tâm.” của anh, mà Trần Lan cảm thấy hưng phấn đến nỗi cả người như đang lâng lâng, cô ta mừng rỡ, đôi mắt bắn trái tim tung tóe nhìn về phía Long Tư Hạo, kích động nói: “Thiếu gia, buổi tối anh đã dùng cơm chưa? Nếu như chưa, anh có muốn ăn cái gì không? Tôi sẽ đi làm cho anh.”
Nghe vậy, Long Tư Hạo đang muốn lên lầu hơi ngừng bước chân lại, anh nhìn về phía Trần Lan, trầm thấp hỏi: “Cô biết nấu cơm?”
“Biết biết biết...” Trần Lan gật đầu như giã tỏi, nở nụ cười mừng rỡ và tự hào, cô ta mê luyến nhìn anh: “Tôi có thể làm món ăn sở trường nhất của mình cho thiếu gia, thiếu gia nhất định sẽ thích.”
Long Tư Hạo thâm trầm nhìn cô ta, môi mỏng nhẹ mân: “Tôi vừa vặn đói.”
Nói xong lời này, anh liền xoay người đi thẳng lên tầng.
Anh không trực tiếp trả lời là muốn ăn, cũng chưa nói sẽ không ăn, Trần Lan suy ngẫm lời nói của anh, ngay sau mừng rỡ nhìn về phía bóng lưng của Long Tư Hạo sắp biến mất ở cửa cầu thang, cô ta hô lên: “Thiếu gia, anh chờ tôi nhé, tôi sẽ đi làm cho anh ngay bây giờ.”
Sau đó, cô ta mừng rỡ chạy về phía phòng bếp.
Lúc Long Tư Hạo trở lại phòng ngủ của anh và Lê Hiểu Mạn ở tầng ba, Lê Hiểu Mạn đang nằm nghiêng ở trên giường tròn lớn sang trọng, giống như là đã ngủ.
Bởi vì Lê Hiểu Mạn không bật đèn đầu giường, nên trong phòng ngủ hơi mờ tối, anh rón rén đi tới đầu giường, đưa tay ra bật đèn đầu giường, rồi ngồi xuống bên cạnh Lê Hiểu Mạn.
Thấy Lê Hiểu Mạn nhắm mắt, dường như đã ngủ sâu, Long Tư Hạo đưa tay ra khẽ vuốt ve gương mặt của cô, ngón út vuốt ve đôi môi căng mọng của cô, ánh mắt thâm tình dịu dàng liếc nhìn cô: “Hiểu Hiểu, anh còn tưởng rằng anh không trở lại, thì tối nay em sẽ lăn qua lộn lại không ngủ được, xem ra anh đã đánh giá quá cao vị trí của mình ở trong lòng em rồi, mặc kệ anh có ở bên cạnh em hay không, em đều có thể ngủ an giấc như vậy.”
Dứt lời, anh thâm ý nhìn cô, cong môi cười, rồi cúi người xuống, hôn lên đôi môi dụ hoặc của cô.