Mục lục
Sai Gả Kinh Hôn: Tổng Giám Đốc Xin Kiềm Chế Full dịch
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.

Thấy cậu bé bị đẩy ngã quỳ rạp trên mặt đất, hai ly đồ uống cậu đang cầm trong tay cũng đổ ra đất, đôi mày cô hơi chau lại, trong lòng như bị thứ gì lôi kéo, đứng dậy từ ghế nghỉ đến trước mặt cậu bé.

Cô đi đến trước người cậu bé, ngồi xổm xuống đỡ cậu dậy.

Cậu bé nhìn cô, lễ phép nói một câu cám ơn, giọng nói trẻ con cực kì dễ nghe, trong sáng sạch sẽ.

Lê Hiểu Mạn duỗi tay phủi nhẹ quần áo của cậu rồi mới ngước mắt nhìn cậu, lúc cô nhìn thấy dáng vẻ cậu bé thì đang muốn nói lại ngẩn ra.

Một hồi lâu, đôi môi hồng của cô mới nhả ra hai chữ: “Là con.”

Thằng bé đúng là Long Dập, lúc ở triễn lãm châu báu cá nhân của Lê Hiểu Mạn cô đã từng gặp cậu, bởi vì cậu mười phần giống Long Tư Hạo, tương tự như bản thu nhỏ của Long Tư Hạo cho nên khi gặp lại cậu lần nữa, liếc mắt một cái liền nhận ra cậu nhóc ngay.

Tiểu Long Dập nhìn thấy Lê Hiểu Mạn, đôi mắt nhỏ hẹp dài không tự giác xẹt qua một tia vui sướng, ánh mắt kinh ngạc nhìn cô, lễ phép cười: “Thì ra là dì xinh đẹp.”

Lê Hiểu Mạn nhìn thằng bé giống Long Tư Hạo lại khiến cô cảm thấy thân thiết, cảm xúc trong lòng có chút phức tạp.

Cô nhướng mày nhìn cậu, cong môi cười hỏi: “Allen, con đi một mình sao?”

Bởi vì lúc trước đã hỏi tên Tiểu Long Dập cho nên cô biết cậu tên Allen.

“Dì xinh đẹp vẫn còn nhớ rõ tên của con à, con đến với mẹ ạ.” Khươn mặt xinh đẹp soái khí của Tiểu Long Dập tươi cười ưu nhã ôn nhuận, vì Lê Hiểu Mạn nhớ rõ tên của cậu mà trong lòng có một niềm vui nhỏ không thể gọi tên.

Lê Hiểu Mạn cười nhìn cậu, ngữ khí dịu dàng: “Đương nhiên nhớ rõ chứ, con đẹp trai thế này, đương nhiên dì phải nhớ rõ tên con thôi.”

Dứt lời, cô như nghĩ đến cái gì lại rũ mắt nhìn cậu thử hỏi: “Allen, con có thể nói cho dì biết cha con tên là gì không?”

Việc Allen giống Long Tư Hạo khiến cô cảm thấy không giống trùng hợp, lần đầu tiên nhìn thấy cậu lúc trước, cô liền hoài nghi quan hệ của cậu với Long Tư Hạo, nhưng cậu nói cho cô mình mới năm tuổi, không thể nào là con trai Long Tư Hạo được.

Nhưng bây giờ cô nghĩ đến lại cảm thấy sự việc có chút kỳ lạ.

Tiểu Long Dập thấy Lê Hiểu Mạn hỏi daddy mình, cậu nhăn đôi mày kiếm đen như mực, trong đôi mắt hẹp dài đen như hắc ngọc xẹt qua một tia mất mát, nhưng rất nhanh cậu liền hạ mắt che giấu chút mất mát kia.

Cậu ngước mắt nhìn Lê Hiểu Mạn cười ôn hòa ưu nhã, giọng nói non nớt êm tai, ngữ khí chẳng nghe ra chút bi thương mất mát nào: “Dì xinh đẹp ơi, con không có daddy.”

Lê Hiểu Mạn nghe vậy liền ngẩn ra, đôi mắt trong veo như nước nhìn sâu vào cậu: “Allen sao lại không có daddy?”

Đôi mày kiếm anh khí của Tiểu Long Dập hơi chau lại, đôi mắt nhỏ hẹp dài nhiễm ý cười nhìn Lê Hiểu Mạn: “Dì xinh đẹp ơi, con chưa từng gặp được cha con mà.”

Ngữ khí của cậu rất nhẹ nhàng, không mang theo một tia thương cảm nào, nhưng không hiểu sao Lê Hiểu Mạn lại nghe ra được sự mất mát bên trong.

Cô rõ ràng mới gặp Tiểu Long Dập lần thứ hai, nhưng cô lại muốn biết rất nhiều chuyện của cậu.

“Dì xinh đẹp, con muốn đi mua lại đồ uống cho mẹ, hẹn gặp lại dì nha.” Tiểu Long Dập nhìn Lê Hiểu Mạn, nói xong liền xoay người đi về một cửa hàng nhỏ cách đó không xa.

Lê Hiểu Mạn vẫn luôn ngơ ngẩn nhìn về phía Tiểu Long Dập phía trước, trong đáy mắt xẹt qua một tia cảm xúc phúc tạp.

Đôi mày đẹp nhíu chặt, tâm tình vốn đang vui vẻ có chút trầm xuống và phức tạp lên.

Allen nói chưa từng gặp daddy mình, mà cậu lại giống Long Tư Hạo như vậy, cậu bé lại mới năm tuổi, chẳng lẽ cậu không phải do Long Tư Hạo và người phụ nữ khác sinh sau khi chia tay cô, mà vào 5 năm trước khi bọn họ chưa chia tay, anh và người phụ nữ khác đã có con riêng sao?

Cô đột nhiên nhớ tới khi cô mang thai đứa con gái đầu lòng với Long Tư Hạo, Long Tư Hạo thường xuyên không trở về biệt thự, có khi nửa tháng, có khi là một hai tháng.

Chẳng lẽ trong khoảng thời gian đó anh và người phụ nữ khác……

Cái ý tưởng này xuất hiện trong đầu cô khiến cô nhíu chặt mày, trong lòng đau đớn như bị lưỡi dao sắc bén đâm trúng.

Cô siết chặt đôi tay mảnh khảnh, mỗi hơi thở đều bắt đầu trở nên khó chịu, ngực đau đớn vì hít thở không thông.

Sắc mặt cô trắng bệch, không, không có khả năng, không có khả năng Long Tư Hạo phản bội lúc cô đang mang thai, nhất định là cô suy nghĩ nhiều rồi.

Allen nói không chừng không phải con trai Long Tư Hạo, người lớn với con nít không có quan hệ huyết thống giống nhau không phải không có, có lẽ là trùng hợp thôi.

Cô không thể chấp nhận Long Tư Hạo có con với người phụ nữ khác, nếu đây là sự thật, cô nhất định sẽ không chịu nổi mất.

Chỉ mới suy đoán như vậy mà lòng cô đã cực kì đau đớn rồi.

Lúc này, giọng nói non nớt ngọt ngào của Tiểu Nghiên Nghiên vang lên phía sau cô.

“Mẹ, mẹ đứng ở chỗ này nhìn gì vậy?”

Lê Hiểu Mạn nghe tiếng phục hồi tinh thần, xoay người lại.

Khi ánh mắt cô dừng lại trên người Long Tư Hạo đang bế Tiểu Nghiên Nghiên, trong đầu cô lại hiện lên gương mặt trẻ con của Tiểu Long Dập giống anh đến mười phần.

Sắc mặt lại trắng ra, tim cô như bị cái gì đó đâm trúng, lui về sau nửa bước.

Long Tư Hạo và Tiểu Nghiên Nghiên thấy thế đều lo lắng đồng thời lên tiếng.

“Mẹ, mẹ làm sao vậy?”

“Hiểu Hiểu, em làm sao vậy?”

Nhớ đến Tiểu Long Dập, từ lòng bàn chân Lê Hiểu Mạn tràn ra ý lạnh, đánh thẳng vào gáy cô, đặc biệt là tim cô như bị đóng băng, lạnh tới xương.

Loại cảm giác lạnh thấu tim gan này thật không dễ chịu.

Long Tư Hạo thấy sắc mặt cô trắng bệch, đôi mắt hẹp dài gắt gao nhìn cô, buông Tiểu Nghiên Nghiên xuống, sau đó đi lên trước kéo bàn tay mềm mại lạnh lẽo của cô, không yên tâm duỗi tay sờ trán cô, ánh mắt lo lắng nhìn cô: “Hiểu Hiểu, rốt cuộc em bị làm sao vậy? Sao người em lạnh vậy?”

Tiểu Nghiên Nghiên cũng đi đến trước mặt Lê Hiểu Mạn, níu váy cô, ngẩng đầu chớp đôi mắt nhỏ lo lắng nhìn cô: “Mẹ, có phải do vừa nãy chơi dĩa bay cho nên bây giờ còn sợ phải không? Lá gan của mẹ thiệt là nhỏ quá à!”

Lê Hiểu Mạn cật lực áp xuống cảm xúc bất an trong lòng, rũ mắt nhìn Tiểu Nghiên Nghiên, dịu dàng cười: “Nghiên Nghiên đoán đúng rồi, là mẹ sợ dĩa bay á, mẹ đi toilet đã.”

Tiểu Nghiên Nghiên nhíu nhíu mày, đi lên lôi kéo tay cô, ngẩng đầu nhìn cô: “Mẹ, con cũng muốn đi, con đi với mẹ.”

“Ừ!” Lê Hiểu Mạn rũ mắt gật đầu nhìn Tiểu Nghiên Nghiên, ngay sau đó rút bàn tay từ trong đôi tay to lớn của Long Tư Hạo ra, nắm bàn tay nhỏ nhắn của Tiểu Nghiên Nghiên đi về phía toilet.

Đôi mày anh tuấn của Long Tư Hạo hơi chau lại, thâm trầm nhìn bóng dáng mảnh khảnh của cô một hồi lâu, anh thu hồi ánh mắt lại, vừa lúc thoáng nhìn thấy Tiểu Long Dập đem đồ uống về lần nữa.

Tuy rằng giữa anh và Tiểu Long Dập có chút khoảng cách, nhưng anh lại liếc mắt một cái liền thấy được cậu bé.

Ánh mắt thâm trầm nhạy bén của anh rơi vào khuôn mặt trắng trẻo mười phần giống mình, anh bỗng nhiên sửng sốt, nheo đôi mắt sắc bén, trong đáy mắt sâu thẳm lóe ra một tia khiếp sợ và ngờ vực, sao lại có một thằng bé giống anh như vậy?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK