Lý Tuyết Hà thấy thái độ lãnh đạm của Lê Hiểu Mạn đối với Hoắc Vân Hy thì thờ ơ nhìn cô, trào phúng nói: “Chim sẻ đúng là chim sẻ, dù có gả vào nhà giàu cũng không biến thành phượng hoàng được, đồ không có giáo dục, sao cô dám nói thế với Vân Hy? Đây là thái độ mà một người vợ đối xử với chồng mình sao?”
Lê Hiểu Mạn xiết chặt hai tay, cụp mắt xuống, ánh mắt nhạt nhẽo, cắn chặt môi dưới không lên tiếng.
Lý Tuyết Hà thấy Lê Hiểu Mạn không nói gì, tức giận lườm cô một cái, nhìn sang Hạ Lâm thì lập tức thay đổi sắc mặt, tươi cười ôn hòa: “Lâm Lâm, đưa đơn ly hôn cho cô ta.”
Hạ Lâm nghe vậy, nâng mắt nhìn Lê Hiểu Mạn, lại nhìn Hoắc Vân Hy, sau đó mới nhìn Lý Tuyết Hà, ra vẻ khó xử nói: “Dì, đưa cho chị ấy thật sao?...”
Nói đến đây, cô ta lại nhìn Hoắc Vân Hy: “Vân Hy, dì muốn anh và chị ấy ly hôn, anh... Đồng ý rồi hả?”
Dứt lời, cô ta đưa đơn ly hôn ra, đang định đưa cho Lê Hiểu Mạn thì bị Hoắc Vân Hy túm lấy.
Anh ta nhìn lại đơn li hôn rồi liếc nhìn Lý Tuyết Hà và Hạ Lâm, gương mặt hiện lên sự tức giận: “Hai người gọi con về, là vì chuyện này sao?”
Lý Tuyết Hà thấy sắc mặt con trai mình không tốt, bà ta nghi ngờ nhìn: “Sao vậy con? Không phải con đã sớm muốn ly hôn với cô ta nhưng cô ta không chịu à? Hôm nay cứ giao chuyện này cho mẹ, mẹ sẽ xử lý giúp con, chờ đến lúc con ly hôn với cô ta xong thì lập tức kết hôn với Lâm Lâm, đừng để bụng Lâm Lâm lộ ra...”
“Mẹ...” Hoắc Vân Hy không đợi Lý Tuyết Hà nói xong đã ngắt lời, trong mắt anh hiện lên sự bối rối, liếc nhìn khuôn mặt lạnh lùng của Lê Hiểu Mạn rồi mới nhìn mẹ mình: “Mẹ, mẹ không cần để ý đến chuyện của con đâu, mẹ và Lâm... Hạ Lâm cứ đi trước đi.”
Hạ Lâm thấy Hoắc Vân Hy gọi mình là Hạ Lâm thì âm thầm siết chặt nắm đấm, ánh mắt hiện lên sự mất mát: “Vân Hy...”
Hoắc Vân Hy nhìn cô ta một cái thì không để ý nữa, anh ta liếc Lê Hiểu Mạn, giọng điệu không còn lạnh lùng như trước: “Anh muốn nói chuyện với em.”
Lê Hiểu Mạn nheo mắt lại, ánh mắt trong veo mà lạnh lùng nhìn anh ta, cười lạnh: “Còn nói cái gì nữa, tôi ký là được.”
Dứt lời, cô đưa tay định lấy đơn ly hôn trong tay Hoắc Vân Hy nhưng anh ta cứ giữ chặt.
Hạ Lâm thấy thế thì xiết chặt hai tay, móng tay bén nhọn cắm sâu vào trong cũng không biết, ánh mắt ngập tràn sự ghen tỵ và căm thù với Lê Hiểu Mạn.
Lý Tuyết Hà thấy Hoắc Vân Hy không chịu đưa đơn ly hôn cho Lê Hiểu Mạn thì lạnh mặt, khó hiểu con trai mình: “Vân Hy, con làm gì vậy? Mau buông tay ra, để cô ta ký.”
Ngay lập tức, lúc Lý Tuyết Hà muốn giật lấy đơn ly hôn trong tay Hoắc Vân Hy thì phòng tắm đột niên vang lên tiếng di dộng.
Nghe tiếng chuông này, Lê Hiểu Mạn ngẩn ra, lúc này mới phát hiện Long Tư Hạo không có sau lưng mình, chẳng trách Hoắc Vân Hy và mẹ anh ta có thế nào cũng không chất vấn cô chuyện Long Tư Hạo ở đây, thì ra là anh đã trốn đi rồi.
Tốc độ của anh có phải quá nhanh rồi không hả?
Chuông điện thoại truyền ra từ phòng tắm, chẳng lẽ anh ở trong đó?
Cô hi vọng Hoắc Vân Hy và Lý Tuyết Hà không nghê thấy tiếng chuông ấy, nhưng Hoắc Vân Hy sợ run lên, liếc về phía cửa, trong mắt tràn ngập sự nghi ngờ.
Lý Tuyết Hà thì phản ứng nhanh hơn, chỉ tay vào Lê Hiểu Mạn, giọng điệu trào phúng: “Tiểu tiện nhân, chẳng trách cô cứ giữ mãi không mở cửa, thì ra là giấu thằng khác trong phòng, cô vậy mà dám vụng trộm sau lưng Vân Hy?”