Từ lúc biết có đứa bé, anh ta từng vui vẻ, chán ghét, căm hận, từng lần này tới lần khác ép Hạ Lâm bỏ đi.
Hiện tại đứa bé không còn, là vì anh ta mà không còn nữa, trong lòng anh ta khó chịu không nói nên lời, áy náy cứ chiếm hết lồng ngực anh ta.
Đồng thời, sự hận thù cũng rừng rực dâng lên trong lòng, trong mắt anh ta đầy hận ý, hận không thể giết chết Long Tư Hạo tên đầu sỏ giết chết con anh ta mà băm thây vạn đoạn.
Anh ta âm thầm thề trong lòng, dù anh ta có đồng quy vu tận với Long Tư Hạo anh ta cũng tuyệt đối không bỏ qua.
Anh ta còn muốn cho Long Tư Hạo cả đời này không được an bình.
Chỉ cần anh để ý, anh có, anh ta đều phải đoạt hết, cho dù không từ thủ đoạn nào.
Tuy Hạ Lâm đã vượt qua thời kì nguy hiểm nhưng vẫn phải ở trong phòng quan sát 24h, từ lúc cô ta được đẩy từ phòng cấp cứu về phòng quan sát, đám người Hoắc Vân Hy không thể nhìn thấy cô ta.
Bởi vì bác sĩ nói đây là lúc mấu chốt, không cho phép bọn họ vào thăm để tránh người bệnh vị lây nhiễm.
Lưu Như Hoa vì ngất đi, có Hạ Thanh Vinh chăm sóc, cho nên hai người không ở ngoài phòng quan sát.
Mà bác sĩ nói không thể thăm Hạ Lâm cho nên Hoắc Vân Hy và Lý Tuyết Hà chờ đến tối mới về Hoắc gia.
Vốn Hoắc Vân Hy không định về nhưng bà ta tốn phen miệng lưỡi mới khuyên được.
Rốt cuộc thì anh ta vẫn là ngườ bệnh, thân thể còn chưa khỏe mạnh hoàn toàn, thức đêm nhất định không tốt cho thân thể, Lý Tuyết Hà nói chờ thân thể anh ta tốt lên thì mới có thê làm chuyện mình muốn làm, liền thuyết phục anh ta về Hoắc gia.
Hai người bọn họ rời đi không lâu thì ba người khác liền mặc quần áo cách ly vô khuẩn tiến vào phòng quan sát.
Ba người này đúng là Long Tư Hạo, Lạc Thụy và Tô Dịch.
Lạc Thụy dựa theo phân phó của Long Tư Hạo đưa Lê Hiểu Mạn an toàn về biệt thự tư nhân ở hồ Thủy Lộ, sau đó lại đi tới bệnh viện.
Bác sĩ và y tá trong phòng quan sát nhìn thấy Long Tư Hạo, Lạc Thụy và Tô Dịch liềm mỉm cười cung kính gật đầu sau đó cùng ba y tá rời đi.
Long Tư Hạo thấy bác sĩ và y tá đã đi rồi liền đến giường bệnh của Hạ Lâm, sau đó ngồi xuống ghế bên cạnh giường bệnh, đôi mắt sắc bén nhìn cô ta.
Lạc Thụy tiến lên thấy Hạ Lâm còn đang nhắm mắt thì nhướn mày cười khẽ: “Haha... Hạ tiểu thư, giả vờ thật giống, diễn không tồi đâu. Được rồi, nên đi đều đi rồi, cô không cần diễn tiếp nữa đâu.”
Tô Dịch thâm thúy nhìn Hạ Lâm, lại nhìn Long Tư Hạo, sau đó lãnh đạm tìm chỗ ngồi xuống.
Hạ Lâm còn đang nhắm mắt nghe được Lạc Thụy nói liền từ từ mở mắt ra.
Sắc mặt cô ta tái nhợt như cũ nhưng vẫn duy trì được ý thức rõ rang.
Cô ta nhìn Long Tư Hạo tuấn mỹ đang ngồi bên cạnh, sắc mặt không vui, dù sao cũng đang bị thương, cô ta đứt quãng nói: “Long tổng, anh... kế hoạch hôm nay của anh...vì sao trước đó... không nói với tôi một tiếng? Anh như vậy... chẳng hiểu sao bắn tôi một phát sung. Lúc đó tôi thật sự... bị anh dọa rồi. Nếu không phải vừa rồi bác sĩ nói cho tôi vết thương... không nặng, hoàn toàn không... nguy hiểm tính mạng, là... là anh... diễn cho Hoắc Vân Hy xem, để anh ta đối với tôi... sinh lòng cảm kích và áy náy, tôi... không biết vì sao lại như vậy.”
Long Tư Hạo nhướn mày, đôi mắt đầy thâm ý nhìn cô ta, đôi môi nhếch lên độ cong sâu không lường được: “Nếu trước đó nói cho cô biết thì không thể nào thật như vậy được, thật sự trúng đạn và giả trúng đạn là hai chuyện khác nhau, hơn nữa nổ súng về phía cô là quyết định lâm thời của tôi, có muốn báo cho cô cũng không kịp.”
Lạc Thụy ở bên cạnh nhìn Hạ Lâm nhếch môi nói: “Hạ tiểu thư, cô cứ yên tâm đi, thương pháp của tổng giám đốc rất tuyệt, có mười phần nắm chắc tính mạng của cô không sao, cô cùng lắm chỉ nằm viện mười ngày nửa tháng là có thể xuất viện, cô nghĩ xem, nếu không thật thì sao cô có thể đả động Hoắc Vân Hy chứ? Hôm nay tổng giám đốc đột nhiên nghĩ ra kế hoạch này chẳng những giúp cô giải quyết chuyện mang thai giả mà còn làm cho Hoắc Vân Hy cảm kích và áy náy với cô.”
Nghe anh ta nhắc tới chuyện mang thai giả, Hạ Lâm trừng mắt, trong mắt hiện lên sự kinh hoảng, sau đó kinh ngạc nhìn Long Tư Hạo: “Anh... từ lúc nào anh.. biết tôi giả mạng thai? Làm sao... làm sao mà biết được?”
Long Tư Hạo thâm trầm nhìn cô ta, khóe môi hơi nhếch lên nụ cười ẩn ý: “Tôi biết cô mang thai giả lúc nào không quan trọng, quan trọng là qua việc ngày hôm nay cô càng đến gần trái tim Hoắc Vân Hy hơn, tôi tin hiện tại cậu ta ngoài cảm kích với cô còn cực kì áy náy, một người đàn ông khi có tình cảm đó với một người phụ nữ thì cả đời sẽ bị người phụ nữ đó kiềm chế, đặc biệt là Hoắc Vân Hy, lấy tính cách cậu ta, dễ dàng bị chế trụ ngay.”
Nghe anh nói, Hạ Lâm ngước mắt nhìn anh: “Long tổng, anh học... tâm lý học sao? Sao anh biết... Vân Hy... nghĩ như thế?”