Lúc Lê Hiểu Mạn nhìn kỹ phần phương án kinh doanh trong tay Long Tư Hạo do anh tự mình định ra kia, Lạc Thụy cười liếc nhìn cô nói: “Lê tiểu thư, kế hoạch của tổng giám đốc có ba bước, bước đầu tiên là mượn danh tiếng của Ngự Yến Lâu ở thành phố K để đánh vang danh tiếng món mỳ của Lê gia các cô, cho nên, Lê tiểu thư cô phải thương lượng với người nhà, phải đặt một cái tên cho món mỳ đó, để có danh tiếng, bước thứ hai chính là mở tiệm, bước thứ ba là mang món mình đặc chế của Lê gia sang thị trường nước ngoài.”
Sau khi đọc xong phương án, Lê Hiểu Mạn mới biết Ngự Yến Lâu là sản nghiệp dưới trướng Long Tư Hạo.
Cô ngước mắt lên nhìn Long Tư Hạo, đôi mắt dần bao phủ tầng hơi nước, như có một dòng nước ấm đang lưu động chảy vào đáy lòng cô, làm trái tim cô vô cùng xúc động.
Nếu nói là anh hư tình giả ý, vậy anh cũng hư tình giả ý quá chăm chỉ, quá nghiêm túc rồi.
Phần phương án kinh doanh này hoàn toàn được suy nghĩ định ra cho người nhà cô, cô có cảm giác anh thề phải biến đỏ người nhà cô vậy.
Cái gọi là bán hàng ở ngự yến lâu, ý chính là sau khi ký xong hợp đồng, đầu tiên thì người nhà cô sẽ vào ngự yến lâu ở, ăn ở miễn phí.
Long Tư Hạo sẽ cung cấp miễn phí phòng bếp chế biến mỳ ở ngự yến lâu cho người nhà cô, cùng ở một chỗ với phòng bếp của ngự yến lâu.
Phương án bán hàng là, khách hàng đến ngự yến lâu dùng cơm, ngự yến lâu sẽ lấy phương thức tặng để trực tiếp đề cử với khách hàng món mỳ của người nhà cô, nếu như khách hàng cảm thấy ăn ngon, vô cùng hài lòng, nhân viên phục vụ của ngự yến lâu sẽ trực tiếp nói cho khách, đây là món mỳ do Lê gia đặc chế, nếu như khách hàng cảm thấy không hài lòng, thì coi như là danh dự của ngự yến lâu sẽ vì vậy mà bị phá hủy ở thành phố K, cũng sẽ trực tiếp thay Lê gia chịu oan ức.
Hơn nữa, mặc dù lúc ngự yến lâu bán cho khách hàng dưới hình tặng đồ miễn phí, ban đầu khách hàng thưởng thức món mỳ của Lê gia không cần trả tiền, nhưng một ngày Lê gia làm bao nhiêu bát mỳ, thì ngự yến lâu cũng sẽ tính tiền để trả lương cho bọn họ.
Chờ món mỳ của Lê gia đã nổi tiếng ở ngự yến lâu, thì bước thứ hai chính là rời khỏi ngự yến lâu để mở tiệm riêng.
Mặt tiền quán mì này, và tất cả các khoản quay vòng vốn khác đều là do Long Tư Hạo đầu tư tài trợ, chờ món mỳ của Lê gia có chỗ đứng ở thành phố K, lấy được danh tiếng tốt, sẽ đánh sang thị trường nước ngoài.
Mà Long Tư Hạo đầu tư nhiều tiền như vậy, phải đến khi món mỳ của Lê gia bán chạy hàng, anh mới có thể kiếm được lợi nhuận.
Trên hợp đồng nói rõ ràng, trước khi món mỳ của Lê gia bán chạy hàng, anh sẽ không phân chia lợi nhuận với họ.
Nhìn xong hợp đồng, ba người Lê Tố Phương, Lê Chấn Hoa, Lê Văn Bác, đều vừa khiếp sợ, lại không dám tin liếc nhìn Long Tư Hạo, anh hoàn toàn ném tiền để biến đỏ bọn họ mà!
Vẻ mặt của Lê Văn Bác hơi phức tạp liếc nhìn Lê Hiểu Mạn, sau đó anh ta lại nhìn về phía Long Tư Hạo, rồi khẽ cau mày, nói rõ ràng: “Long tổng, người được lợi trong phần hợp đồng này hoàn toàn là chúng tôi, lỡ như món mỳ của chúng tôi không được khách hàng hài lòng, anh không sợ chúng tôi làm mất tiền của anh lần nữa?”
Lê Văn Bác tốt nghiệp chuyên ngành tài chính, anh không chỉ biết về phân tích và dự báo kinh tế, mà còn am hiểu các chiến lược marketing, quản trị, các vấn đề liên quan đến tài chính cá nhân và đầu tư tài chính.
Long Tư Hạo hơi nâng mắt lên, lạnh nhạt liếc nhìn Lê Văn Bác: “Cậu tốt nghiệp chuyên ngành tài chính phải không, vừa vặn, ngự yến lâu thiếu một giám đốc tài chính, tôi sẽ mời cậu.”
...
Chờ sau khi ký xong hợp đồng, thì trời đã tối rồi.
Long Tư Hạo để Lạc Thụy phụ trách đưa ba người Lê Tố Phương, Lê Chấn Hoa, Lê Văn Bác trở về; Lê Hiểu Mạn thì theo chân ra ngự yến lâu, đưa bọn họ lên xe.
Lê Tố Phương và Lê Chấn Hoa ngồi vào trong xe trước, Lê Văn Bác thì như có lời muốn nói với Lê Hiểu Mạn, nên không lập tức lên xe.
Anh ta nhìn chằm chằm vào Lê Hiểu Mạn, ánh mắt hơi buồn bã, chân mày hơi cau lại, chỉ chốc lát sau, vẻ mặt của anh ta khôi phục lại vẻ bình thản, anh ta nở nụ cười, rồi ôn nhu nói: “Mạn Mạn, chúc mừng em, chúc em hạnh phúc.”
Nghe thấy những lời này của Lê Văn Bác, Lê Hiểu Mạn hơi hoảng hốt trong lòng, vừa mới ly dị đã đính hôn, cô thật sự là hơi không theo kịp tiết tấu của Long Tư Hạo.
Cô nhìn về phía Lê Văn Bác, nâng mày cười nói: “Anh Văn Bác, cám ơn anh, em cũng chúc anh hạnh phúc, mau đi tìm bạn gái đi.”
Nghe thấy hai chữ “Bạn gái”, Lê Văn Bác nhíu mày lại, ánh mắt dần ảm đạm, sau đó anh ta cười liếc nhìn cô, cũng không trả lời cô, mà trực tiếp nói: “Anh về đây, tự chăm sóc cho mình nhé.”
Dứt lời, anh liền ngồi vào trong xe.
Lạc Thụy ngồi ở ghế lái thò đầu ra cười nói với Lê Hiểu Mạn: “Lê tiểu thư, cô yên tâm, tôi sẽ đưa người nhà của cô về nhà an toàn.”
“Cám ơn trợ lý Lạc!” Lê Hiểu Mạn cười liếc nhìn Lạc Thụy rồi gật đầu, cô đưa mắt nhìn chiếc Maybach màu bạc của anh rời đi.
Đến khi chiếc Maybach màu bạc kia biến mất ở trong tầm mắt của cô, cô vẫn còn đứng tại chỗ, trong lòng hơi phiền muộn.
Ba người trong xe kia rõ ràng là người thân nhất với cô, nhưng lại khiến cô cảm thấy dường như bọn họ hơi khách khí với cô, nhất là mẹ cô Lê Tố Phương, mặc dù bà không lạnh nhạt với cô như trước, nhưng vẫn khách khí với cô như người ngoài vậy.