Người đàn ông hỗn đản này, tối hôm qua thì bảo Lý Tuyết mang châm bạc đến cho cô thử độc, hôm nay thì lại dặn Chú Thành đứng chờ ở đây.
Mặc dù biết Long Tư Hạo cố ý, nhưng cô không tức giận chút nào, ngược lại cô còn cảm thấy anh rất đáng yêu, hơn nữa lại rất cẩn thận.
Cho dù anh cố ý khiến cô tức giận, nhưng cô tin tưởng xuất phát điểm của anh chỉ là không muốn để cô lo lắng.
Đôi mắt của cô tràn đầy ý cười, cô nhướn mày liếc nhìn Chú Thành, ôn hòa nói: “Cám ơn Chú Thành, tôi biết rồi, chú cứ đi làm việc của mình đi!”
Sau đó, cô lại quay trở về phòng ngủ, rửa mặt thay quần áo.
Khu vui chơi dành cho trẻ con được đặc biệt xây dựng ở trong vườn hoa của biệt thự, lúc này tiểu Nghiên Nghiên và Long Tư Hạo đang ở chỗ này.
Đã vào đầu hạ, bầu trời quang đãng, ánh nắng chói chang, toàn bộ trời đất đều được ánh sáng mặt trời chiếu sáng, các loài hoa được trồng trong vườn hoa đang thi nhau đua nở, hoa bách hợp, hoa xác pháo đỏ, hoa weigela, hoa cúc sanvitalia, hoa cúc bạch nhật, hoa thạch lựu, hoa hồng, hoa mimosa....
Đặc biệt là hoa thạch lựu, đỏ rực một mảnh, giống như là ngọn lửa đang bùng cháy ở trên những phiến lá xanh.
Hương hoa xông vào mũi, bầu không khí tràn ngập hương vị ngọt ngào.
Ngoài cái này ra, trong vườn hoa rộng lớn ở sân sau còn có một hồ nước màu xanh lá cây tuyệt đẹp, hồ nước xanh lục phẳng lặng như gương, mặt hồ rất êm ả, êm ả như dải lụa mềm mại, từng luồng ánh mặt trời chiếu lên mặt hồ, giống như là mặt gương đang khúc xạ ánh sáng vàng, thỉnh thoảng lại có từng cơn gió nhẹ thổi qua, lướt qua mặt nước, khiến mặt hồ êm ả gợn từng đợt sóng ly ty.
Trên sân cỏ xanh mướt, toàn bộ vườn hoa đều được cây hòe bao quanh, xanh biếc một mảnh, mang đến cho người ta cảm giác yên tĩnh thoải mái.
Lúc này, tiểu Nghiên Nghiên đang ngồi ở trên chiếc cầu trượt màu xanh da trời, còn Long Tư Hạo thì đang ngồi ở trong một lương đình màu trắng mang phong cách châu Âu ở gần bé.
Trong lương đình có chiếc bàn tròn màu trắng mang phong cách châu Âu, anh ngồi dựa lưng ở trên chiếc ghế trắng tinh nửa hình cung.
Hôm nay, anh ăn mặc rất giản dị, bộ quần áo ở nhà màu trắng, khí chất ưu nhã, cả người đều tản ra khí chất mê người.
Thấy tiểu Nghiên Nghiên chơi cầu trượt đến toát cả mồ hôi, anh ôn hòa nhìn bé, môi mỏng cong lên: “Chú chơi với cháu lâu như vậy, đã đến lúc cháu nên nói cho chú biết ba của cháu là ai rồi chứ?”
Tiểu Nghiên Nghiên ngồi ở trên cầu trượt chợt giang rộng hai tay ra, bé trượt xuống chân cầu trượt, sau khi đứng dậy thì bé lại ngồi lên xích đu ở bên cạnh cầu trượt, bé nâng tầm mắt lên, cất giọng nói non nớt: “Chú đẹp trai ơi, chú tới đẩy cho cháu đi, rồi cháu sẽ nói cho chú.”
Nghe vậy, Long Tư Hạo đặt ly đen cà phê đang cầm xuống, anh đứng lên đi tới sau lưng bé, nhẹ nhàng đẩy, hơi híp mắt lại nhìn bé: “Bây giờ cháu có thể nói rồi chứ?”
Tiểu Nghiên Nghiên nâng khuôn mặt nhỏ phấn điêu ngọc trác lên, quay đầu lại nhìn về phía anh, bé chớp chớp mắt, ngọt ngào nói: “Chú đẹp trai ơi, có phải chú thích mommy của cháu hay không?”
Long Tư Hạo ngừng động tác trên tay lại, anh nheo mắt nhìn bé, môi mỏng nhẹ mân: “Trả lời câu hỏi của chú trước đã.”
Tiểu Nghiên Nghiên thấy anh không trả lời, bé phồng má, chu cái miệng nhỏ: “Chú đẹp trai ơi, nếu chú không trả lời cháu, thì cháu không trả lời.”
Long Tư Hạo thấy tiểu Nghiên Nghiên sẽ không trả lời nếu anh không trả lời trước, anh thâm thúy nhìn bé, môi khẽ mấp máy: “Thích.”
“À!” tiểu Nghiên Nghiên chớp chớp mắt, bé ngọt ngào cười với anh, nhưng không trả lời vấn đề của anh, mà lại tiếp tục hỏi: “Vậy chú có thể nói cho cháu biết, giữa chuyện chú và mommy của cháu không?”
Tối hôm qua, bé không hỏi được mommy, nên hôm nay bé muốn hỏi Long Tư Hạo.
Sáng sớm hôm nay, bé đã thừa dịp mẹ yêu của mình còn chưa tỉnh ngủ đã bò dậy, sau đó trực tiếp đi tìm Long Tư Hạo, nói muốn để để anh bồi bé đi dạo quanh biệt thự, sau đó bé sẽ nói cho anh biết daddy của bé là ai.
Tuy nhiên, xem ra bây giờ, rõ ràng là, Long Tư Hạo đang bị bé dắt mũi.
Long Tư Hạo thấy bé nói bồi bé đi dạo anh cũng đi, bảo chơi cũng chơi, nhưng bé vẫn không nói ai là daddy của bé.
Long Tư Hạo thấy tiểu bất điểm trước mắt cố ý đổi chủ đề, anh hơi nheo mắt lại, khẽ cười nhạt, giọng nói trầm thấp rõ ràng, không chút giấu giếm nói: “Mẹ cháu là vị hôn thê của chú.”
“Mommy là vị hôn thê của chú?” tiểu Nghiên Nghiên trợn to mắt, bé hơi kinh ngạc há to cái miệng nhỏ: “Tại sao cháu chưa bao giờ nghe thấy mommy nói?”
Long Tư Hạo nghe thấy tiểu Nghiên Nghiên nói Lê Hiểu Mạn chưa bao giờ nhắc đến mình, vẻ mặt của anh thoáng trở nên lạnh lẽo, nhưng anh lại nhanh chóng khôi phục nét mặt ôn hòa lại.
Tiểu Nghiên Nghiên nâng khuôn mặt nhỏ lên, nhìn chằm chằm vào anh, mắt của bé đột nhiên sáng lên, bé ngọt ngào nói: “Chú đẹp trai ơi, không phải chú muốn biết daddy của cháu là ai sao? Cháu cảm thấy chú chính là daddy của cháu à nha!”
!!