Tưởng Y Y thấy cơm đã làm xong, cũng ngại ở thời điểm mấu chốt này lại nói phải đi, vì thế cười nhìn Lê Hiểu Mạn: “Chị Hiểu Mạn, em vào bưng thức ăn giúp nha.”
“Không cần, người tới là khách, em cứ ngồi đi.”
Lê Hiểu Mạn vừa nói xong, Lê Chấn Hoa cầm chén đũa vừa lúc đi ra: “Đúng đúng, người tới là khách, Y Y, cháu cứ ngồi đi, không cần giúp đâu.”
Ông nhìn Tưởng Y Y nói xong lại nhìn về phía Lê Hiểu Mạn: “Mạn Mạn, con cũng khỏi phụ đi, ngồi với Y Y đi.”
Lê Hiểu Mạn gật đầu với Lê Chấn Hoa, không đi bưng thức ăn nữa mà, lôi kéo Tưởng Y Y ngồi xuống bàn ăn.
Sau khi đồ ăn đều được dọn lên, Lê Hiểu Mạn và Lê Chấn Hoa ngồi ở một bên, còn lại Lê Văn Bác và Tưởng Y Y ngồi đối diện.
Trong lúc ăn cơm, Lê Hiểu Mạn thấy Tưởng Y Y không với tới đồ ăn liền bảo Lê Văn Bác gắp giúp cô một chút.
Một bữa cơm rất hài hòa, chỉ là Lê Văn Bác và Tưởng Y Y trước sau vẫn không nói một lời.
Sau khi ăn xong, Tưởng Y Y ngồi một hồi liền nói phải về, Lê Hiểu Mạn lại bảo Lê Văn Bác đi tiễn cô.
Giống như lần trước, Lê Văn Bác đưa cô đến dưới nhà liền trở về, ở trên đường hai người cũng không nói gì.
Bởi vì chưa đến 10 giờ, Lê Hiểu Mạn phải đợi Long Tư Hạo tới đón cô nên tạm thời chưa đi.
Lê Văn Bác đưa Tưởng Y Y về xong thấy Lê Hiểu Mạn còn ở lại, khuôn mặt vốn xa cách lại tràn ra vài phần ý cười: “Mạn Mạn, đêm nay em ở lại hay là……”
Lê Hiểu Mạn ngước mắt cười nhìn Lê Văn Bác: “Lát nữa em cũng về.”
Lê Văn Bác nghe vậy hơi chau mày, ánh mắt mang ý cười nhìn cô: “Anh đưa em về.”
“Anh Văn Bác, không cần đâu.”
Lê Hiểu Mạn cười nhìn Lê Văn Bác nói xong, di động trong túi liền reo.
“Cậu, anh Văn Bác, con đi nghe điện thoại.” Cô lại lần nữa ngước mắt nhìn Lê Văn Bác và Lê Chấn Hoa, nói xong liền cầm di động đứng lên ra ban công ngoài phòng khách.
Bởi vì là Long Tư Hạo gọi tới, theo tính cách Long Tư Hạo nhất định sẽ nói mấy chuyện khiến người ta mặt đỏ tim đập, cô sợ một lát nghe Long Tư Hạo nói những lời này lại đỏ mặt mới đi ra ngoài ban công nghe.
Lê Chấn Hoa ngồi trên sô pha thấy Lê Hiểu Mạn đi khỏi liền nhìn về phía Lê Văn Bác.
Thấy ánh mắt anh vẫn luôn dõi theo hướng Lê Hiểu Mạn ra ngoài, ông lại cau mày thở dài: “Văn Bác, con…… Con thấy Tưởng Y Y thế nào?”
Nghe Lê Chấn Hoa nói, lúc này Lê Văn Bác mới thu hồi ánh mắt, nhìn ba mình hỏi: “Ba, ba hỏi vậy đừng nói là lại muốn……”
Anh biết ba mình vẫn luôn thúc giục anh tìm bạn gái kết hôn sớm một chút, cho nên ba vừa hỏi như vậy, anh liền biết ba mình lại muốn làm gì.
Anh dừng một lúc rồi lại nhìn Lê Chấn Hoa nhíu mày nói: “Ba, con đã nói với ba nhiều lần rồi, bây giờ con không muốn kết hôn.”
“Không phải con không muốn kết hôn, con chỉ không muốn kết hôn cùng người con không thích thôi.” Lê Chấn Hoa nhìn Lê Văn Bác nói toạc ra.
Lê Văn Bác nghe vậy càng nhíu chặt mày, trong hai tròng mắt lóe lên một tia cảm xúc phức tạp.
Anh đang muốn lên tiếng thì Lê Chấn Hoa lại cau mày nhìn anh: “Văn Bác, con cũng biết, tâm nguyện lớn nhất đời này của ba là nhìn thấy con sớm kết hôn sinh con, nhưng mà con…… Con lại cố tình thích, ầy! Mạn Mạn là em gái của con mà!”
Lê Hiểu Mạn nghe điện thoại xong chuẩn bị đi vào, vừa lúc nghe được những lời này của Lê Chấn Hoa.
Vẻ mặt cô kinh hoàng, trong đáy mắt lóe lên một tia kinh ngạc, anh Văn Bác thích cô? Sao có thể? Bọn họ chính là anh em họ mà.
Lúc cô đang muốn đẩy cánh cửa kính lớn đi vào thì giọng Lê Văn Bác lại vang lên.
“Ba à, Mạn Mạn không phải em ruột của con mà.”
Nghe nói như vậy, tay đang đẩy cửa của Lê Hiểu Mạn hơi ngừng lại, cô hơi cau mày lại, càng nghi ngờ nhìn về phía hai người đang ngồi ở trong phòng khách không chú ý tới cô.
“Coi như Mạn Mạn không phải là em họ ruột của em, là con gái nuôi của cô cô, con cũng không thể thích con bé, Mạn Mạn đã có Nghiên Nghiên rồi, hơn nữa con bé vẫn luôn coi con là anh họ, các con không thể nào có kết quả đâu, năm năm trước cha cũng đã nói với con, bảo con đừng đặt tâm tư của mình ở trên người Mạn Mạn nữa, nhưng con vẫn không vâng lời.”
Lúc này, vẻ mặt của Lê Chấn Hoa đã tràn đầy tức giận, ông luôn coi Lê Hiểu Mạn là cháu ngoại để đối đãi, coi như bọn họ không có liên hệ máu mủ, thì ông cũng sẽ không đồng ý cho bọn họ ở chung với nhau.
Huống chi ông nhìn ra được, cô cháu ngoại này của ông cũng chỉ có tình anh em với con trai ông mà không phải là tình yêu nam nữ.
Câu nói “Không phải là em họ ruột, là con gái nuôi của cô con” kia của Lê Chấn Hoa đã khiến Lê Hiểu Mạn đứng ở ngoài cửa cả kinh, cô đẩy cửa ra nhìn Lê Chấn Hoa và Lê Văn Bác hỏi: “Cậu, anh Văn Bác, hai người vừa mới nói gì vậy? Tại sao cậu lại nói cháu không phải em họ ruột của anh Văn Bác? Tại sao cậu lại nói cháu là con nuôi của mẹ?”
Khoảng khắc này, sắc mặt của cô trắng bệch, cô không dám tin nhìn về phía Lê Chấn Hoa và Lê Văn Bác.
Cho tới bây giờ cô đều chưa từng hoài nghi cô không phải con ruột của Lê Tố Phương, cô vẫn luôn cho rằng Lê Tố Phương là mẹ ruột của mình, Lê Chấn Hoa là cậu ruột của cô, Lê Văn Bác là anh họ của cô, nhưng sao bây giờ bọn họ lại nói cô là con nuôi của Lê Tố Phương, vậy ai mới là mẹ ruột của cô? Ai mới là cha ruột của cô?
Cô cho rằng cô có người thân, vậy ra cô cũng chỉ là một đứa trẻ mồ côi thôi sao? Những người mà cô vẫn luôn coi như là người thân để đối đãi lại không có bất kỳ liên hệ máu mủ gì với cô.