Trong mắt dâng lên tầng hơi nước, Lê Hiểu Mạn cắn môi cố gắng không cho nước mắt trào ra, tận sâu đáy lòng đau đớn lan tràn toàn thân.
Long Tư Hạo vốn sợ nhất là cô im lặng, anh lại gần cô:”Trả lời anh.”
Nhìn vào đôi mắt đỏ áu của anh, Lê Hiểu Mạn cong môi nhàn nhạt phun ra một câu: “Không biết bao nhiêu lần nữa.”
“Em nói lại lần nữa thử xem.”
“Tôi không biết.”
“Có dũng khí nói lại lần nữa xem.”
“Tôi không biết... Ưm...”
Đột nhiên Long Tư Hạo cúi đầu hung hăng hôn cô để cho cô đau đến cau mày.
Cô vặn vẹo thân thể nhưng anh vẫn vững vàng như ngọn núi, cô bị anh đè nặng vốn không nhúc nhích được.
Đầu lưỡi hung hăng bị anh chơi đùa.
Anh như muốn hôn đến khi cô thở không được, không cho cô chút cơ hội thở dốc.
Cô khó khăn hô hấp, miệng phát ra tiếng khóc huhu, anh không hề có ý định ngừng hôn.
Lúc cô cho rằng cô bị anh hôn mà thở không được thì đột nhiên anh dời khỏi môi cô sau đó đứng thẳng người.
Thấy anh đứng thẳng, Lê Hiểu Mạn cho rằng anh đã buông tha cho cô nhưng lại không nghĩ là anh đứng lên để tiện cởi quần áo.
Anh cởi áo sơ mi, nút cài áo mở ra lộ ra lồng ngực khiêu gợi của anh.
Tháy vậy Lê Hiểu Mạn trừng mắt, trong mắt đầy hoảng sợ: “Long… Long Tư Hạo, anh đừng xằng bậy.”
Long Tư Hạo cúi người nhìn cô, cánh thay thon dài chống hai bên người cô trầm giọng nói: “Anh không xằng bậy thì sao có thể biến em thành người đàn bà của mình?”
Dứt lời anh liền cởi hết lễ phục trên người cô.
Lê Hiểu Mạn lập tức ngăn anh lại, ánh mắt nhìn anh cực kì lạnh lùng: “Long Tư Hạo, anh không nên ép tôi nói ra lời khó nghe, hành vi của anh là cường bạo đấy.”
Long Tư Hạo nắm chặt tay cô, tay kéo vén lễ phục của cô lộ ra bụng bằng phẳng.
Mà ánh mắt cũng chú ý bụng cô.
Vì lúc sinh tiểu Nghiên Nghiên kiên trì sinh mổ nên bụng cô có dấu phẫu thuật.
Không phải rất rõ, không chú ý là không thấy được.
Nhưng lúc này Long Tư Hạo đang nhìn chằm chằm bụng cô đương nhiên sẽ thấy.
Dấu vết phẫu thuật không rõ ràng nhưng chứng minh cô đã từng sinh con.
Lê Hiểu Mạn thấy anh nhìn chă chằm bụng mình, cô vặn vẹo thân thể muốn thoát khỏi kiềm chế của anh.
Long Tư Hạo vì cô vùng vẫy mà hồi phục tinh thần, đôi mắt đỏ gắt gao nhìn cô, trong lòng bi thống như cơn thủy triều cắn nuốt lấy anh.
Anh thê lương nói: “Hiểu Hiểu, em từng thật lòng yêu anh không?”
Nếu cô thật sự yêu anh vì sao tách ra chưa tới một năm đã ở cùng một chỗ sinh con dưỡng cái với người đàn ông khác rồi chứ?
Chỉ cần nghĩ đến điểm này là anh đau đớn không thôi, hận không thể hủy hết mọi thứ khắp thế gian.
Độtnhiên anh đứng dậy đi xuống giường đi thẳng vào phòng tắm.
Lê Hiểu Mạn vì câu nói kia của anh mà nước mắt lại không nhịn được chảy xuống.
Long Tư Hạo, nếu em không thích anh thì sao có thể bị anh tổn thương mà đau triệt nội tâm như vậy.
Cô đưa tay lau nước mắt sau đó xuống giường cầm túi xách chuẩn bị rời đi.
Cô vừa ra cửa liền nghe trong nhà tắm vang lên tiếng vang thật lớn, giống như tiếng thủy tinh vỡ vụn, sau đó là tiếng đánh ầm ầm.
Trong lòng cô run lên, ngoái đầu nhìn phòng tắm, nhăn mày thật sâu.
Lúc cô nghĩ có nên vào phòng tắm kiểm tra hay không thì đột nhiên tiểu Nghiên Nghiên gọi tới.
Đột nhiên chuông điện thoại vang lên, cô kinh ngạc nhìn sau đó cầm điện thoại ra xem sau đó liền nghe máy: “Mẹ, mẹ đi đâu rồi? Con và ba đang tìm mẹ.”
Trong phòng tắm vẫn đang truyền đến âm thanh vang dội, Lê Hiểu Mạn nhìn phòng tắm, do dự một lúc mới nói: “Mẹ có chút việc, lát nữa tìm các người, mẹ tắt máy trước.”
Tắt máy lại thả điện thoại vào túi sau đó đặt lên giường, cô đi đến phòng tắm đẩy cửa vào liền thấy trong phòng tắm bữa bãi như vừa dội boom vậy.
Bồn rửa mặt bị đánh vỡ, bồn tắm cũng bể, trên đó còn có vết máu.
Dưới đất là thủy tinh vỡ mà đôi tay anh dính máy còn đang muốn đập kính.
Máu của anh nhuộm đỏ kính thủy tinh.
Thấy vậy Lê Hiểu Mạn kinh hãi nhìn, trong mắt đều là đau lòng và lo lắng.
Lúc này cô chẳng quan tâm được gì khác lập tức tiến lên, hai tay mảnh khảnh nắm lấy tay anh: “Long Tư Hạo, anh bị điên rồi sao?”
Dứt lời cô nhìn vết thương chồng chất trên tay anh đã bị máu nhuộm đỏ, nước mắt tuôn rơi khóc lớn: “Long Tư Hạo, anh đau sao? Không biết đau hay sao hả?”
Long Tư Hạo đỏ mắt nhìn cô nhếch môi: “Vì sao không đi đi còn vào làm gì chứ?”
Nói đến đây anh dùng tay lau nước mắt: “Vì sao lại khóc, là đồng tình hay thương hại anh hả?”
Sau đó anh hét lên:”Đi ra ngoài.”