Mục lục
Sai Gả Kinh Hôn: Tổng Giám Đốc Xin Kiềm Chế Full dịch
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.

Long Tư Hạo nghe vậy, ánh mắt đầy ý cười, cưng chiều nhìn bé, giọng vô cùng ôn nhu: “Tại sao Nghiên Nghiên cho là như vậy?”

Tiểu Nghiên Nghiên hí mắt cười: “Vì năm năm qua không có ai tới tìm mẹ, chỉ có chú đẹp trai tìm mẹ.”

Tiểu Nghiên Nghiên nói thế, trong mắt Long Tư Hạo thoáng qua tia sáng tỏ, ánh mắt nhìn bé càng ôn nhu.

“Nghiên Nghiên.”

Một thanh âm truyền tới, Long Tư Hạo và Tiểu Nghiên Nghiên đồng thời quay đầu, thấy là Lê Hiểu Mạn.

“Mẹ!” Tiểu Nghiên Nghiên từ trên xích đu nhảy xuống, nhìn Lê Hiểu Mạn, ngọt ngào kêu.

Lê Hiểu Mạn đi tới trước mặt Tiểu Nghiên Nghiên, nhìn bé, thấp giọng hỏi: “Nghiên Nghiên, dậy khi nào?”

Tiểu Nghiên Nghiên ngẩng đầu nhìn cô, cong mi cười: “Một giờ trước ạ.”

Dừng lại, Tiểu Nghiên Nghiên lại ngước khuôn mặt nhỏ nhắn, nhìn cô hỏi: “Mẹ, chú đẹp trai có phải ba con không?”

Lê Hiểu Mạn hoàn toàn không nghĩ tới Tiểu Nghiên Nghiên hỏi vấn đề này trước mặt Long Tư Hạo, cô sững sờ, xoay người nhìn Long Tư Hạo, thấy anh đang nhìn cô chằm chằm, tim cô không khỏi tăng tốc.

Đè nén khẩn trương trong lòng, ánh mắt cô hòa nhã nhìn Long Tư Hạo nói: “Tôi… Tôi dẫn Nghiên Nghiên về phòng ngủ trước.”

Dứt lời, cô dắt tay Tiểu Nghiên Nghiên, kéo bé rời khỏi vườn hoa sau nhà, trở lại phòng ngủ chính ở lầu ba.

Kéo Tiểu Nghiên Nghiên ngồi xuống giường tròn lớn, cô ôn nhu nhìn bé hỏi: “Nghiên Nghiên, con nói cho mẹ, tại sao vừa rồi con cho là… anh ấy là ba con?”

Tiểu Nghiên Nghiên chớp mắt, thanh âm non nớt hỏi: “Mẹ nói anh ấy là chú đẹp trai sao?”

Lê Hiểu Mạn nhìn Tiểu Nghiên Nghiên, nhẹ nhàng gật đầu: “Ừ.”

Thấy mẹ mình gật đầu, Tiểu Nghiên Nghiên mới non nớt nói: “Vì mẹ từng nói năm năm trước ba con mất tích! Chú đẹp trai vừa nói năm năm trước mẹ là vị hôn thê của chú ấy, còn nói mẹ có quan hệ với chú ấy, vậy chú đẹp trai không phải ba con sao?”

Nghe vậy, Lê Hiểu Mạn kinh ngạc nhìn bé, trong lòng ưu tư phức tạp, chẳng lẽ là vì ba con liên tâm sao?

Nếu không, bé còn nhỏ tuổi sao có thể chỉ dựa vào mấy câu nói liền hoài nghi Long Tư Hạo là ba ruột của bé.

Cô ngồi chồm hổm xuống, nhìn Tiểu Nghiên Nghiên, dò xét hỏi: “Nghiên Nghiên, con nói thật cho mẹ, con cảm thấy chú đẹp trai kia thế nào?”

Thấy mẹ mình hỏi tới Long Tư Hạo, Tiểu Nghiên Nghiên đưa tay nhỏ chống mặt, dáng vẻ suy tính: “Mẹ, con cảm thấy chú đẹp trai kia rất tuấn tú, nhà chú ấy rất lớn, rất đẹp, có rất nhiều người giúp việc, rất ôn nhu.”

Nghe thế, Lê Hiểu Mạn co rút khóe môi: “Đây chính là đánh giá của con về chú đẹp trai?”

Tiểu Nghiên Nghiên nhìn cô, rất nghiêm túc gật đầu, sau đó tò mò hỏi: “Mẹ, tại sao mẹ luôn hỏi con cảm thấy chú đẹp trai như thế nào? Đây là lần thứ hai rồi nha! Có phải vì chú ấy là ba con không?”

Nhìn thẳng vào ánh mắt tò mò nghi hoặc của Tiểu Nghiên Nghiên, Lê Hiểu Mạn nhíu mày, Nghiên Nghiên nhỏ như vậy mà đã nghi ngờ Long Tư Hạo là ba bé, còn Long Tư Hạo thông minh thế, chắc hẳn đã sớm nghi ngờ rồi.

Cô cho tới nay không tận lực giấu diếm Tiểu Nghiên Nghiên là con gái của Long Tư Hạo, sở dĩ cô không trực tiếp thừa nhận là vì trong lòng còn vướng mắc Long Tư Hạo quên chuyện đêm anh rời khỏi cô năm năm trước.

Cô thật sự không hiểu, nếu Long Tư Hạo nói yêu cô, vậy tại sao phải rời khỏi cô năm năm?

Anh cũng không nói cho cô, năm năm qua rốt cuộc anh đi đâu.

Cô cảm thấy cô cần phải đi hỏi rõ, năm năm Long Tư Hạo mất tích, rốt cuộc anh đi đâu.

Tiểu Nghiên Nghiên thấy mẹ bé không biết đang suy nghĩ gì mà không trả lời bé, bé kéo tay cô, chớp mắt, nghi ngờ hỏi: “Mẹ, mẹ đang nghĩ gì thế?”

Lê Hiểu Mạn phục hồi tinh thần, ánh mắt nhu hòa nhìn Tiểu Nghiên Nghiên, cười nhạt nói: “Mẹ không nghĩ gì, Nghiên Nghiên ngoan, ở đây chờ mẹ một lát, mẹ có chút việc cần xử lý, sẽ mau quay lại, Nghiên Nghiên có thể hứa với mẹ không chạy loạn không?”

Tiểu Nghiên Nghiên thấy mẹ bé nói chuyện hòa nhã, cũng không muốn chọc cô buồn, ngọt ngào cười: “Dạ được, con nghe mẹ, tuyệt đối không chạy loạn, mẹ cần làm gì thì mau đi làm, con ở đây chờ mẹ.”

“Ừ! Nghiên Nghiên ngoan!” Nhìn con gái còn nhỏ tuổi đã rất hiểu chuyện, trong lòng Lê Hiểu Mạn vô cùng xúc động, hốc mắt ửng đỏ, ươn ướt, cúi đầu hôn lên trán Tiểu Nghiên Nghiên, cười nhìn bé: “Con gái ngoan, mẹ đi.”

Sau đó cô liền ngồi dậy ra khỏi phòng.

Cô vốn cho rằng Long Tư Hạo còn ở vườn hoa sau nhà, đang chuẩn bị xuống lầu liếc thấy cửa thư phòng không đóng, còn Long Tư Hạo không biết vào thư phòng từ lúc nào, đang ngồi trước bàn.

Trong thư phòng còn có Lạc Thụy.

Lạc Thụy cầm văn kiện chưa từng mở trong tay đưa cho Long Tư Hạo: “Tổng giám đốc, đây là giám định DNA của anh và đứa bé, tôi còn chưa xem, không biết kết quả là gì, Tổng giám đốc, hay là anh xem trước đi.”

Lê Hiểu Mạn đứng ngoài thư phòng nghe lời Lạc Thụy, vẻ mặt kinh ngạc, sau đó đi vào.

Nghe tiếng bước chân, Long Tư Hạo ngước mắt nhìn cửa thư phòng, thấy là Lê Hiểu Mạn, anh nhíu mày, nhận lấy văn kiện Lạc Thụy đưa cho anh, mở ra.

Thấy thế, Lê Hiểu Mạn đang muốn ngăn cản, Long Tư Hạo đã mở ra, lấy bản giám định DNA của anh và Tiểu Nghiên Nghiên ra.

“Long Tư Hạo… Chờ chút, không được phép xem…”

Lê Hiểu Mạn lập tức chạy tới, vươn tay đoạt lấy bản giám định DNA trong tay anh, lại bị Long Tư Hạo tránh được.

Sau đó cô đi vòng qua trước người Long Tư Hạo, đưa tay đoạt lần nữa, nhưng Long Tư Hạo thuận thế duỗi cánh tay dài ra, ôm lấy eo cô, kéo cô ngồi lên hai chân anh.

Tư thế mập mờ này không khỏi làm Lê Hiểu Mạn nghĩ tới năm năm trước, cô ngây người, mặt trong nháy mắt đỏ lên, thấy Lạc Thụy vẫn còn ở đây, cô uốn éo người chuẩn bị đứng lên, tay Long Tư Hạo ôm chặt eo cô, không cho cô cơ hội đứng lên.

Cô ngước mắt nhìn Long Tư Hạo, đang muốn lên tiếng, Long Tư Hạo lên tiếng trước.

“Khẩn trương như vậy làm gì? Chẳng lẽ vì anh chính là ba ruột của Nghiên Nghiên?”

Ánh mắt anh thâm trầm nhìn khuôn mặt đỏ bừng của cô, trong mắt lóe lên nụ cười châm chọc.

Lê Hiểu Mạn đè nén khẩn trương trong lòng, trợn mắt nhìn anh: “Long Tư Hạo, tôi khẩn trương hồi nào? Tôi chỉ không nghĩ tới anh lại lén tôi kiểm tra DNA của Nghiên Nghiên.”

l.ạc Thụy đứng một bên không hy vọng Lê Hiểu Mạn hiểu lầm Long Tư Hạo, cười giải thích: “Lê tiểu thư, cô hiểu lầm Tổng giám đốc rồi, là tôi tự quyết định lấy tóc của đứa bé và Tổng giám đốc đi kiểm tra DNA, Tổng giám đốc cũng không biết chuyện.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK