Lúc này ba người Dư tổng giám đối với việc Lê Hiểu Mạn mời bọn họ ăn cơm cực kỳ nghi hoặc, ba người tuy không biết Lê Hiểu Mạn, nhưng Lê Hiểu Mạn lần trước ở tiệc rượu chúc mừng thành lập văn phòng làm việc ở thành phố K tiếp nhận phóng viên phỏng vấn, bởi vậy việc cô là nhà thiết kế Many bị lộ ra.
Đều là người theo ngành thiết kế trang sức Dư tổng giám ba người đương nhiên sẽ chú ý đến những tài năng mới trong ngành, cho nên ba người bọn họ tuy chưa từng gặp Lê Hiểu Mạn, nhưng qua báo chí tạp chí cũng nghe qua tên tuổi của cô.
Lạc Thụy thấy ba người Dư tổng giám đều vẻ mặt tò mò nghi hoặc nhìn Lê Hiểu Mạn, cậu ta cười nói: “Dư tổng giám, Tiểu Hứa, Tiểu Phùng, đừng đứng nữa, ngồi xuống cả đi.”
Ba người nghe vậy lúc này ngồi xuống.
Lạc Thụy và Lê Hiểu Mạn cũng ngồi xuống theo.
Dư tổng giám lớn tuổi nhất nhìn về phía Lê Hiểu Mạn, nghi hoặc hỏi: “Lê tiểu thư, cô hẹn ba người chúng tôi tới đây là...”
Lê Hiểu Mạn thản nhiên nhướn mày, ánh mắt ôn hòa ba người ngồi đối diện, khóe môi mang theo nụ cười dịu dàng tao nhã: “Dư tổng giám, tôi hẹn mọi người tới là có chuyện quan trọng muốn nói với mọi người, đối với mọi người có lợi.”
“Chúng tôi có lợi gì?” Dư tổng giám nghe Lê Hiểu Mạn nói như vậy, càng phát ra cảm thấy nghi hoặc.
Lê Hiểu Mạn nhìn ông mang vẻ mặt nghi hoặc, khẽ mím môi cười: “Trước không nói chuyện này, chúng ta ăn cơm trước, ăn no rồi nói xong.”
Dứt lời, cô liền bảo Lạc Thụy gọi điện cho phòng bếp của Ngự Yến Lâu, báo bọn họ có thể mang đồ ăn lên.
Trong lúc chờ đồ ăn mang lên, khuôn mặt thanh lệ của Lê Hiểu Mạn vẫn luôn giữ nụ cười tao nhã, không nói gì, đều là Lạc Thụy tán gẫu với ba người Dư tổng giám.
Đồ ăn mang lên, Lê Hiểu Mạn đầu tiên kính rượu Dư tổng giám, sau đó là Tiểu Hứa, Tiểu Phùng.
Cô kính xong một vòng, Lạc Thụy lại bưng rượu lên kính bọn họ.
Lạc Thụy kính một lần là ba vòng.
Đợi Lạc Thụy kính rượu xong ngồi xuống, Lê Hiểu Mạn cách vài phút lại bắt đầu kính bọn họ, mà ba người kia lại vì thịnh tình không thể chối từ, không từ chối được đành uống xuống.
Lê Hiểu Mạn và Lạc Thụy hai người như cố ý muốn chuốc ba người đối diện quá chén, thay nhau kính rượu.
Lúc ba người Hứa tổng nằm xuống, Lê Hiểu Mạn và Lạc Thụy lại chẳng có việc gì, bởi vì bọn họ uống căn bản không phải lầ rượu mà là nước sôi để nguội.
“Tổng giám đốc phu nhân, hiện tại bọn họ uống say, kế tiếp cô định tính toán xử lý như thế nào?”
Sau khi ba người Hứa tổng nằm xuống, Lạc Thụy liền đứng lên đẩy bọn họ, xác định là say thật mới nhìn Lê Hiểu Mạn hỏi cô định thực hiện bước tiếp theo như thế nào.
Lê Hiểu Mạn nhìn ba người mặt đỏ bừng đang nằm trên bàn ăn, ánh mắt nhu hòa trở nên lạnh lùng.
Cô hơi nhếch môi, nhướn mày nhìn Lạc Thụy, cười vô cùng giảo hoạt: “Phiền toái trợ lý Lạc lại đây một chút, gần một chút.”
Lạc Thụy nhìn Lê Hiểu Mạn cười giảo hoạt như tổng giám đốc nhà anh ta, liền đến cạnh cô cúi người dán tai bên miệng cô.
“Tổng giám đốc phu nhân, như vậy đủ gần sao?”
Lê Hiểu Mạn dán lại gần lỗ tai Lạc Thụy, hơi nhếch môi sau đó nhỏ giọng nói kế hoạch tiếp theo.
Sau khi Lạc Thụy nghe xong liền mở to mắt kinh ngạc nhìn cô sau đó tươi cười: “Tổng giám đốc phu nhân, từ khi nào cô... cô lại giảo hoạt vậy hả? Quả thực muốn làm như vậy?”
Nhìn Lạc Thụy kinh ngạc vô cùng, ánh mắt Lê Hiểu Mạn lạnh lùng nhìn ba người uống say sau đó nhếch môi cười: “Trợ lý Lạc cảm tháy nên hạ thủ lưu tình ba người này sao?”
Lạc Thụy ngay thẳng lắc đầu, giọng nói đầy kiên định: “Không cần, tuyệt đối không cần, ba tên này chạy từ TE tới Hoắc thị, còn không biết bọn họ có thể mang cơ mật gì của TE hay không, đối bọn họ tuyệt đối không thể thủ hạ lưu tình, ai bảo bọn họ phản bội TE, phản bội tổng giám đốc, nhất định phải đối đãi thật tốt.”
Lê Hiểu Mạn lạnh lùng nhếch môi: “Bọn họ rời TE không quan hệ, đi công ty khác tôi cũng không có ý kiến, nhưng bọn họ đến Hoắc thị chính là bọn họ đáng chịu.”
Dứt lời, Lê Hiểu Mạn nhướn mày nhìnl Lạc Thụy, ánh mắt trở nên ôn hòa: “Trợ lý Lạc, chuyện này liền giao cho anh làm, hy vọng anh có thể làm tốt, trợ lý Lạc nói xem sẽ không có gì vấn đề phải không?”
Lạc Thụy híp mắt cười nhìn say ghé vào trên bàn cơm ba người, duỗi tay làm thủ thế OK: “No problem! Tổng giám đốc phu nhân yên tâm! Ta nhất định hoàn thành nhiệm vụ.”