Cô thì không sợ, nhưng thanh danh của Long Tư Hạo không thể vì cô mà bị hủy được, cô không muốn anh trở thanh đối tượng bị người ta bàn tán, như vậy không chỉ không tốt cho anh, mà còn không tốt cho cả TE nữa.
Tổng giám đốc TE không mặc quần áo ở trong phòng em dâu, nếu chuyện này truyền đi, cả anh và TE đều không có lợi.
Cô biết rất rõ Lý Tuyết Hà là dạng người gì, nếu bà ta biết Long Tư Hạo ở trong phòng cô, nhất định bà ta sẽ cho cả thiên hạ cùng biết.
Cô không thể hại anh.
Giờ phút này, Lê Hiểu Mạn không phát hiện, người cô lo lắng không phải bản thân mình, mà là Long Tư Hạo.
Long Tư Hạo thấy cô bối rối không thôi, ngón tay thon dài khẽ nâng cằm dưới của cô lên, ánh mắt thâm thúy trói chặt cô: “Yên tâm, có tôi ở đây, không sao đâu.”
Nghe vậy, Lê Hiểu Mạn nâng mắt nhìn anh, thấy anh vẫn chưa mặc xong quần áo thì lòng như lửa đốt: “Sao anh vẫn chưa mặc quần áo vào? Mau mặc đi.”
Long Tư Hạo không mặc đồ mà duỗi tay ra, ôm cô vào lòng, gương mặt tuấn mỹ vô cùng bình tĩnh, khẽ cong môi: “Sao lại muốn tôi mặc? Tôi thấy như vậy rất tốt.”
“Anh...” Lê Hiểu Mạn vùng vẫy trong lòng Long Tư Hạo, thấp giọng nói: “Long Tư Hạo, xin anh đấy, đừng đùa nữa, mau mặc vào đi.”
Long Tư Hạo nhướng mày, cười nhìn cô: “Dù tôi mặc vào cũng không ra được”
“Anh...” Lê Hiểu Mạn trợn mắt nhìn anh, đến giờ phút này rồi mà anh vẫn có thể bình tĩnh được, cô cũng bái phục.
Anh mắt của cô dừng lại trước cửa, tay mềm chỉ xuống gầm giường: “Mau... Mau trốn đi.”
Long Tư Hạo nheo mắt, lạnh lùng nhìn xuống gầm giường, nhướng mày: “Hiểu Hiểu, để tôi trốn dưới gầm giường, em thấy thích hợp sao?”
“Vậy... Vậy phải làm sao đây?” Lê Hiểu Mạn tái mặt, hoảng hốt tìm chỗ trốn cho Long Tư Hạo.
Lúc này, ngoài cửa phòng truyền đến giọng nói nghi ngờ của Hoắc Vân Hy.
“Mẹ, Lâm Lâm, hai người ở đây làm gì?”
“Vân Hy, con về rồi sao? Mau gọi vợ con mở cửa đi, không biết đang làm cái gì nữa? Mẹ gọi cả buổi rồi mà có thấy mở cửa đâu, trong mắt cô ta căn bản là không có mẹ mà.”
“Chị ấy sẽ không xảy ra chuyện gì chứ!” Hạ Lâm giống như cực kỳ lo lắng nói.
Ngay sau đó là tiếng đập cửa của Hoắc Vân Hy: “Lê Hiểu Mạn, em đang làm gì vậy? Mở cửa đi, Lê Hiểu Mạn... Lê Hiểu Mạn...”
Lê Hiểu Mạn thấy cửa phòng bị Hoắc Vân Hy đập đến run rẩy thì rịn mồ hôi, liếc nhìn Long Tư Hạo vẫn đang thản nhiên, đôi mi thanh tú cau lại: “Làm sao bây giờ? Hoắc Vân Hy về, anh không đi được nữa rồi.”
Long Tư Hạo thấy cô hoảng hốt thì ôm lấy cái eo nhỏ nhắn, dựa cô lên tường, nhìn cô chăm chú: “Em sợ bị họ phát hiện đến vậy sao?”
Lê Hiểu Mạn nhìn Long Tư Hạo, ánh mắt bối rối, nói thật: “Tôi không sợ mình bị phát hiện, tôi chỉ sợ thanh danh của anh bị hủy hoại vì tôi, sợ sẽ liên lụy đến anh, tôi... Ưm...”
Long Tư Hạo sửng sốt bởi lời nói ấy, không đợi cô nói hết, anh đã cúi đầu áp lên môi cô, hôn sâu.
Bên tai là tiếng đập cửa kêu to của Hoắc Vân Hy, Lê Hiểu Mạn sớm đã chảy mồ hôi lạnh đầm đìa, mà Long Tư Hạo lại đang hôn cô, mọi thứ khiến cô cẩm thấy tim mình như sắp nhảy ra khỏi cổ họng.
Đôi tay mảnh khảnh đánh đấm vào ngực anh: “Ưm... Long... Long Tư Hạo, đừng đùa nữa.”