Thấy qua bữa sáng mà anh vẫn không về, cô mới thu dọn đồ trên bàn ăn, cũng để cho quản gia chuẩn bị xe, cô muốn đến nghĩ trang An Khang.
Đến nơi, cô xuống xe nhưng không để lái xe đi theo, một mình đi vào.
Tuy cô đã có thai hơn năm tháng, nhưng hành động vẫn rất tự nhiên, không hề giống phụ nữa có thai cồng kềnh vô lực.
Đến trước mộ Lê Tố Phương, cô nhìn chằm chằm bức ảng trên bia mộ, trong lòng lại khẽ đau.
“Mẹ...”
Gọi khẽ một tiếng, hốc mắt đỏ hoe, vươn tay nhỏ, từ từ quỳ xuống.
Thân thể nhỏ xinh của cô tựa vào bia mộ, tay nhỏ vuốt ve ảnh chụp của Lê Tố Phương, rơi lệ: “Mẹ, con đến thăm mẹ đây, con rất nhớ mẹ...”
Cúi xuống, cô lại tiếp tục nói: “Xin mẹ hãy tha thứ vì con không nghe lời mẹ rời khỏi Tư Hạo, anh ấy thật sự rất tốt, rất yêu con, con cũng rất thương anh ấy, cực kỳ cực kỳ yêu, con nợ anh ấy rất nhiều, anh ấy trả giá vì con nhiều như vậy mà con chưa làm được gì cho anh ấy, vì vậy sau này, con sẽ dùng cả đời để thương, con xin lỗi, cho dù mẹ ỏ dưới suối vàng có bảo con bất hiếu thì con cũng sẽ không rời bỏ anh ấy đâu...”
Dứt lời, cô nức nở nhìn ảnh chụp Lê Tố Phương trên bia mộ: “Mẹ, mẹ yên tâm, con sẽ không để mẹ chết oan như vậy đâu, Tư Hạo đang điều tra chuyện mẹ bị giết, con tin anh ấy, anh ấy nhất định sẽ tìm ra hung thủ thật sự báo thù cho mẹ.”
Nhìn mộ Lê Tố Phương hồi lâu, cô mới đỡ bia mộ, từ từ đứng dậy.
Lúc này, phía sau cô vang lên một giọng nói quen thuộc.
“Mạn Mạn...”
Nghe tiếng, Lê Hiểu Mạn sững sờ, đưa con mắt lệ ướt mông lung lên nhìn, thấy người đứng trước mặt cô quả nhiên là Hoắc Vân Hy.
Hoắc Vân Hy thấy cô đỏ mắt thì nhíu mày hỏi: “Mạn Mạn, sao em lại ở đây một mình? Long Tư Hạo không đi với em sao? Em đang mang thai, anh ta vẫn yên tâm để em một mình ở đây?”
Lê Hiểu Mạn nheo mắt, lạnh nhạt nhìn anh ta: “Sao anh lại ở đây?”
Hoắc Vân Hy nhíu chặt mày, đôi mắt như mực không khỏi có mấy phần bi thương: “Anh đến thăm ba, nghĩ mộ dì cũng ở đây nên qua xem, đúng lúc em cũng...”
Nói đến đây, anh ta im lặng một chút, mới lo lắng nhìn cô hỏi: “Mạn Mạn, em và Long Tư Hạo có phải lại xảy ra chuyện gì rồi không? Sao anh ta lại không đi với em?”
Thấy Hoắc Vân Hy lại đang nói bóng nói gió gì đó, Lê Hiểu Mạn lại càng nhíu chặt mày hơn: “Hoắc Vân Hy, rốt cuộc anh muốn hỏi cái gì? Tôi và Tư Hạo rất tốt, chẳng xảy ra chuyện gì hết.”
Dứt lời, Lê Hiểu Mạn xoay người định rời khỏi thì bị Hoắc Vân Hy giữ lại.
Anh ta nhìn cô chằm chằm, ánh mắt thâm tình: “Mạn Mạn, em biết không, anh vẫn rất yêu em, cũng đang chờ em, nếu Long Tư Hạo đối xử với em không tốt thì chỉ cần em đồng ý, em có thể về bên anh bất cứ lúc nào, anh không ngại em đã từng ở bên cùng với Long Tư Hạo đâu, nếu em cho anh cơ hội, anh nhất định sẽ thương em, yêu em gấp bội.”
Lê Hiểu Mạn dùng lực tránh khỏi tay Hoắc Vân Hy, lạnh lùng nhìn anh ta: “Hoắc Vân Hy, không cần, Tư Hạo đối xử với tôi rất tốt, tôi sẽ không rời khỏi anh ấy, anh ấy cũng sẽ không rời khỏi tôi, tôi yêu anh ấy, đời này không thay đổi.
Lời nói của cô kiên định khiến Hoắc Vân Hy lui một bước dài, đôi mắt đen nhìn cô đau khổ không thôi, ánh mắt mất mác, thê lương cong môi: “Mạn Mạn, cho dù như thế nào, lòng anh với em cũng sẽ không đổi, anh sẽ chờ, cho dù là cả đời, anh cũng sẽ chờ, đời này anh sẽ không yêu một ai nữa, nếu ngày nào đó anh chết, mà em vẫn không chịu chấp nhận anh thì anh cũng sẽ không hối hận, là anh bỏ lỡ em, làm em tổn thương, cho dù anh dùng phần đời còn lại cũng không bù đắp được lỗi lầm của mình.”
Mặc cho Hoắc Vân Hy nói, lòng Lê Hiểu Mạn vẫn bình lặng như thường, nếu những lời này đổi sang Long Tư Hạo nói, cô nhất định sẽ xúc động không thôi.
Hoắc Vân Hy thấy anh ta đã nói xong những lời đó mà Lê Hiểu Mạn vẫn lạnh lùng, lòng anh ta rỉ máu, đau đớn đến tận xương tủy.
“Mạn Mạn...” Ánh mắt anh ta trầm xuống, đôi mắt đen ươn ướt.
Anh ta là một người đàn ông đầu đội trời chân đạp đất, giờ phút này lại muốn khóc lớn vì người con gái mình yêu lại yêu người đàn ông khác.
Mạn Mạn của anh ta sao lại có thể yêu người khác?
Chỉ cần nghĩ đến việc cô yêu Long Tư Hạo, cực kỳ yêu, lòng anh ta lại đau khổ như bị chém từng nhát.
Cố gắng che đậy ánh mắt bi thương, Hoắc Vân Hy dịu dàng nhìn cô: “Mạn Mạn, Long Tư Hạo không đi với em, vậy em tới một mình sa? Phụ nữ có thai hoạt động không tiện lắm, để anh đưa em về nhé?”
Lê Hiểu Mạn nhìn vẻ mặt lo lắng của Hoắc Vân Hy, giọng điệu băng lãnh: “Không cần, tôi không muốn có bất cứ liên quan gì với anh nữa, Hoắc Vân Hy, lần sau nhìn thấy tôi, thì mời anh làm bộ như không quen biết, tránh xa tôi ra một chút, ok?”
Những lời này của cô lại khiến Hoắc Vân Hy đỏ mắt.