Nghe Lâm Mạch Mạch nói vậy, Lê Hiểu Mạn mới yên tâm, cô nhìn Ngụy Tử Đình tao nhã đứng cách đó không xa, lâp tức ánh mắt sắc bén nhìn Lâm Mạch Mạch: “Mạch Mạch, cậu nói thật cho mình biết, cậu thật sự yêu Ngụy Tử Đình đó sao?”
Lâm Mạch Mạch nhìn cô nháy nháy mắt, mỉm cười nhình Ngụy Vũ Bân: “Không thích sao còn sinh con cho anh ấy?”
Lê Hiểu Mạn thâm sâu nhìn cô ấy, tuy trong lòng có nghi vấn nhưng tạm thời không hỏi vì cô biết cô nói cô ấy cũng không nói.
Lập tức hỏi tiếp: “Vậy cậu định ở lại thành phố K bao lâu.”
“Nhìn trước mắt đã.” Lâm Mạch Mạch trả lời không chắc chắn, cúi đầu một lúc mới nói: “Mình quyết định xong sẽ nói cho cậu, được rồi, muộn rồi, mình về khách sạn đây, bye.”
Dứt lời Lâm Mạch Mạch xoay người đi về phía Ngụy Tử Đình.
Mà Ngụy Tử Đình vẫn đang nắm tay Ngụy Vũ Bân sau đó tiến lên nắm tay Lâm Mạch Mạch.
Nhìn một nhà ba người ấm áp như thế, Lâm Mạch Mạch nhíu mày, cô và Lâm Mạch Mạch làm bạn tốt nhiều năm như thế cho nên rất hiểu cô ấy, cô cảm thấy tuy cô ấy cười vui vẻ như thế nhưng không giống như người đang hạnh phúc.
“Hiểu Hiểu, chúng ta cũng cần phải trở về.”
Phía sau vang lên âm thanh dịu dàng, Lê Hiểu Mạn xoay người lại nhìn thấy Long Tư Hạo đang nắm tay tiểu Nghiên Nghiên đứng sau lưng cô.
Lê Hiểu Mạn gật đầu với anh sau đó tiến lên đặt tay mình trong tay anh.
Tiểu Nghiên Nghiên thấy thế nhìn cô cười nói: “Mẹ cũng muốn như dì Lâm và chú Ngụy tay trong tay đi bộ về nhà sao? Nhưng mà nhà rất xa.”
Lê Hiểu Mạn cảm thấy một nhà ba người năm tay nhau đi bộ rất lãng mạn và ấm áp, cô và Long Tư Hạo chưa từng nắm tay tiểu Nghiên Nghiên cùng đi như thế cho nên cô rất muốn.
Cô nhìn tiểu Nghiên Nghiên gật đầu sau đó nhìn Long Tư Hạo: “Không bằng chúng ta đi một lúc đi.”
“Được.” Long Tư Hạo dịu dàng lên tiếng, nắm tay cô biến thành ôm eo cô, tay trái nắm tay tiểu Nghiên Nghiên một nhà ba người từ từ đi về phía trước.
Lạc Thụy lái xe qua thấy vậy mới tiến lại gần, thò đầu ra ngoài cửa sổ nhíu mày hỏi bọn họ: “Tống giám đốc, phu nhân, bạn nhỏ Nghiên Nghiên, mấy người không ngồi xe sao?”
Tiểu Nghiên Nghiên nhăn mày: “Ba mẹ nói muốn đi tản bộ, đi về đến nhà nhất đinh ngày mai chân của cháu sẽ gãy.”
Lạc Thụy híp mắt cười: “Bạn nhỏ Nghiên Nghiên cứ yên tâm di, tổng giám đốc không thiếu nhất chính là tiền, chân cháu gãy ba cháu sẽ chữa khỏi cho cháu.”
Tiểu Nghiên Nghiên trừng anh ta liền không thèm để ý anh ta nữa.
Nửa giờ sau tiểu Nghiên Nghiên nói cái gì cũng không chịu đi, ngồi vào xe bằng được mà Lê Hiểu Mạn và Long Tư Hạo cũng đương nhiên ngồi vào xe.
Trở lại biệt thự ven hồ Thủy Lộ, Lê Hiểu Mạn và tiểu Nghiên Nghiên về phòng ngủ tắm rửa, Long Tư Hạo đi thư phòng bởi vì Lạc Thụy nói có chuyện bàn với anh.
“Nói đi, có chuyện gì?” Long Tư Hạo ngồi xuống, ánh mắt thâm trầm nhìn Long Tư Hạo.
Lạc Thụy cười nhìn anh: “Có hai chuyện, một là chuyện công một là chuyện tư, tổng giám đốc muốn nghe chuyện công trước hay là tư trước?”
Long Tư Hạo mặt lạnh nhìn anh ta, mím môi nói: “Tôi muốn nghe cùng luôn.”
Lạc Thụy giật giật khóe môi: “Tổng giám đốc, như vậy sao được? Tôi chỉ có một cái miệng thôi, vẫn là nói chuyện công trước đi, gần đây Hoắc thị không biết dùng âm mưu quỷ kế gì đoạt đi mấy khách lớn của công ty chúng a, tôi nghe nói bọn họ có tiếp xúc mấy tinh anh của công ty chúng ta, muốn đưa đám người đó đi, còn hợp tác với hai xưởng sản xuất trang sức…”
Không chờ Lạc Thụy nói xong thì Long Tư Hạo đã thâm trầm nhìn anh ta: “Nói việc tư đi.”
Cho dù Hoắc thị có maNghiên Nghiêng hết của TE đi anh cũng chẳng thèm nháy mắt một cái bởi vì đối với anh mà nói quan trọng nhất đối với anh chỉ có Lê Hiểu Mạn và bảo bối của họ tiểu Nghiên Nghiên.
Lạc Thụy thấy anh nhắc đến việc riêng thì ngẩng đầu nhìn anh nhíu mày nói: “Tổng giám đốc, lần trước anh bảo tôi điều tra người ở tầng 19 Hồng hoa uyển là ai, đã có kết quả rồi.”
Nghe anh ta nhắc tới chuyện liên quan đến Long Dập, anh chau mày, phun ra một chữ: “Nói.”
“Người ở nhà tầng 19 là một người phụ nữ tên Ngãi Na mua từ một hộ gia đình, Ngãi Nacó một con trai, tên tiếng anh là Allen, tiếng Trung là…”
Nói đến đây Lạc Thụy cúi đầu không biết có nên nói hay không.
Lạc Thụy thấy anh ta đột nhiên im lặng liền nhíu mày, ánh mắt thâm trầm nhìn anh ta: “Gọi là gì?”
Lạc Thụy hơi do dự mới ngước mắt nhìn anh: “Đứa bé kia họ Long tên Dập, tên đầy đủ là Long Dập, tôi nhìn qua ảnh con trai người đàn bà kia rồi, đứa bé kia rất giống anh, quả thật như bản thu nhỏ của anh vậy, tôi cảm thấy hình như gặp đứa bé đó ở đâu rồi…”
Lạc Thụy nghĩ nghĩ lập tức sáng mắt lên, vỗ tay một phát: “Tổng giám đốc, tôi nhớ ra rồi, lần trước ở triển lãm trang sức Newyork tôi đã thấy cậu bé, tôi nhớ lúc đó có nói cho anh nhưng mà anh không tin, anh nói xem đứa bé kia giống anh như vậy còn họ Long, có thể nào là con của anh không?”
Long Tư Hạo nghe vậy nhíu chặt mày, đôi môi mím thành vòng cung: “Không thể nào, ngoại trừ Hiểu Hiểu không ai có thể sinh con của tôi.”