Đối mặt với vấn đề sắc bén của ký giả, cùng với các ánh mắt từ bốn phương tám hướng bắn tới, Lê Hiểu Mạn nhíu mày, trên khuôn mặt nhỏ nhắn không có bất kỳ hốt hoảng gì, biểu tình ung dung không vội vã như cũ, cô lạnh lùng cong môi, thì ra đây chính là mục đích Hạ Lâm diễn kịch, muốn toàn thiên hạ đều cho rằng cô là người thứ ba xen vào cô ta và Hoắc Vân Hy…
Ha ha.. Vợ lớn thành người thứ ba, kịch này thật hay.
Cô không trả lời người nào, mà yên lặng đứng đó, giống như một người ngoài xem kịch vui.
Kịch xuất sắc như vậy, vai nam chính Hoắc Vân Hy nên đến đi.
Nếu cô không đoán sai, Hạ Lâm nhất định còn có chiêu sau.
Cô lãnh đạm ngước mắt nhìn, quả nhiên Hoắc Vân Hy nghe tin mà đến.
Anh ta nhíu mày, bước chân gấp rút, đi tới cùng anh ta còn có Lôi Dương.
Ký giả vừa thấy Hoắc Vân Hy tới, liền đổi hướng về phía anh ta.
“Hoắc tổng, xin hỏi có phải một năm trước anh vì Hoắc phu nhân muốn chết mới cưới cô ấy hay không?”
“Hoắc tổng, lời đồn anh và vợ anh tình cảm bất hòa, có phải vì vợ anh ép anh cưới cô ấy hay không?”
“Em gái vợ anh mang thai con anh, anh định ly dị với vợ anh, cưới người yêu anh không?”
…
Đối mặt với câu hỏi của ký giả, Hoắc Vân Hy cũng không trả lời, mà nhìn Lê Hiểu Mạn, thấy cô lẳng lặng đứng tại chỗ, biểu tình lạnh lùng, anh đang muốn đi về phía cô hỏi cô xảy ra chuyện gì, thanh âm Hạ Lâm liền vang lên.
“Vân Hy… Anh rốt cuộc tới rồi, chị… chị biết em mang thai con anh, chị ấy nói muốn hại chết em và con, bụng em… bụng em đau quá… đau quá…”
Nghe được lời Hạ Lâm, Hoắc Vân Hy nhìn cô ta, thấy cô ta ngã ngồi dưới đất, một tay ôm bụng, nhíu chặt mày, dáng vẻ khó chịu ủy khuất, anh ta dừng bước, cau mày.
Giờ phút này, anh ta đang do dự, anh ta nên đi về phía Lê Hiểu Mạn hay là Hạ Lâm?
Anh ta nhìn Lê Hiểu Mạn lần nữa, thấy cô vẫn đứng lẳng lặng như cũ, biểu tình lạnh lùng, anh ta chăm chú nhìn cô hồi lâu, trong mắt ưu tư phức tạp, lòng thắt lại.
Ngay sau đó anh ta lại nhìn Hạ Lâm, cô ta ôm con anh ta, ngã ngồi dưới đất, nước mắt giàn giụa, sắc mặt tái nhợt, khiến người khác không khỏi đau lòng.
Lần đầu tiên, anh ta khó lựa chọn Lê Hiểu Mạn hay là Hạ Lâm.
Anh ta nắm tay lại, hai mắt lãnh mị nhìn Lê Hiểu Mạn, giữa hai lông mày tràn ra tia đấu tranh và do dự.
Lôi Dương ở bên cạnh anh ta thấy anh ta nhìn Lê Hiểu Mạn, hắn nhỏ giọng nhắc nhở: “Vân Hy, cậu còn lo lắng cái gì? Còn không đi đỡ Hạ Lâm dậy, đừng quên, cô ấy còn đang mang thai đứa con của cậu, nhiều ký giả nhìn như vậy, không phải cậu muốn bỏ Hạ Lâm không để ý, đừng cùng phe với Lê Hiểu Mạn đó chứ?”
Nghe được lời Lôi Dương, Hoắc Vân Hy siết chặt tay, trong mắt thoáng qua ưu tư phức tạp, vẫn xoay người đi về phía Hạ Lâm.
Hạ Lâm thấy Hoắc Vân Hy lựa chọn cô ta, ánh mắt thoáng qua tia được như ý, âm thầm cong môi, Hoắc Vân Hy vẫn yêu cô ta, ván này, cô ta thắng.
Lê Hiểu Mạn thấy Hoắc Vân Hy vẫn đi về phía Hạ Lâm, mặc dù kết quả này, cô đã sớm ngờ tới, cũng không cảm thấy bất ngờ, nhưng bề ngoài lạnh lùng đi nữa, đáy lòng của cô vẫn đau đớn.
Điều này không liên quan cô còn tình cảm với anh ta hay không, mà là vể mặt pháp luật, ở trong mắt người ngoài, anh ta vẫn là chồng cô, nhưng ngay trước mặt nhiều người như vậy, lựa chọn phụ nữ khác, anh ta rốt cuộc đặt cô ở đâu?