rong khoảng thời gian này, Hạ Lâm bây giờ với trước kia như hai người khác nhau, cô đã thay đổi. Giờ trong mắt anh, cô ngày càng khiến anh tán thưởng.
Trước kia, cô ghen tị với Lê Hiểu Mạn, nhưng giờ lại thỏa hiệp với Lê Hiểu Mạn, chính sự tha thứ và rộng lượng này của cô làm anh động lòng.
Lê Hiểu Mạn cũng kinh ngạc nhìn Hạ Lâm, không nghĩ tới cô sẽ nói ra những lời này để bảo vệ cô. Cô phát hiện Hạ Lâm đã thay đổi rất nhiều, không hề giống với trước kia.
“Chị...” Đôi mắt Hạ Lâm ngập nước nhìn Lê Hiểu Mạn, vẻ mặt áy náy, nức nở nói: “Chị, em... Em thật sự xin lỗi chị. Nếu không phải vì em, chị... Chị sẽ không ly hôn với Vân Hy, là do em.. Em phá hoại tình cảm của hai người. Giờ em giao Vân Hy cho chị, em không còn yêu cầu nào xa vời cả... Chỉ cầu chị... cho Vân Hy thêm một cơ hội, van xin chị...”
Hoắc Vân Hy không nghĩ tới Hạ Lâm vậy mà khóc lóc van xin Lê Hiểu Mạn cho anh thêm cơ hội. Cô vì anh mà làm như vậy, khiến anh rất cảm động.
Lê Hiểu Mạn khẽ nhíu máy, ánh mắt bình thản nhìn Hạ Lâm, ôn hòa nói: “Không cần nói xin lỗi với tôi. Thật ra thì tôi nên cảm ơn cô, nếu không có cô, tôi sẽ không ly hôn với Hoắc Vân Hy nhanh chóng như vậy, cũng sẽ không có cơ hội ở bên Tư Hạo. Giờ tôi đang rất hạnh phúc, coi như cũng có công lao của cô. Bây giờ tôi nói rõ với cô, tôi yêu Long Tư Hạo, chứ không phải Hoắc Vân Hy. Hôm nay, dù cô lấy cái chết để cầu xin tôi, tôi cũng sẽ không thể ở bên anh ta một lần nữa.”
Hạ Lâm nghe được lời này của cô, đáy mắt hiện lên tia mừng rỡ, nhưng rất nhanh liền bị cô giấu đi.
Cô vẫn tràn đầy nước mắt nhìn Lê Hiểu Mạn: “Chị, chị nói vậy là vì chị vẫn còn đang hận em phải không? Chị yêu Vân Hy như vậy, sao có thể yêu người khác? Vân Hy, anh ấy yêu chị, chị cho anh ấy thêm một cơ hội có được không? Chị, em xin chị.”
Hạ Lâm nói xong lời cuối, lại khóc không thành tiếng.
Nhìn cô, Long Tư Hạo suy nghĩ một chút, đột nhiên phát giác thực ra Hạ Lâm không phải là muốn nhảy lầu.
Cô lên đây hồi lâu, chỉ nghe cô ta nói không muốn sống.. chứ chưa hề thấy cô ta hành động.
Có lẽ cô ta không phải thật sự muốn nhảy lầu, mà là muốn dùng chuyện này để đạt được mục đích gì đó.
Nếu là vậy, thì đây mới đúng là tính cách của Hạ Lâm.
Vì một đứa bé mà nhảy lầu, cẩn thận suy xét thì cô thật sự cảm thấy đây không phải là cách làm của Hạ Lâm.
Người ngoài cuộc thì tỉnh táo mà người trong cuộc thì u mê.
Cô và Hạ Lâm quan hệ không tốt, vậy nên Hạ Lâm muốn nhảy lầu, cô sẽ không bị chấn động quá lớn. Nhưng mấy người Hoắc Vân Hy, Hạ Thanh Vinh tất cả đều hoảng loạn cho rằng chuyện này là thật.
Mà Lê Hiểu Mạn tuyệt không phải là thánh nữ hay gì, vậy nên với một người từng tổn thương mình, cô không thể nào vì cô ta muốn nhảy lầu mà bị tác động được.
Cô lại ngước mắt nhìn Hạ Lâm, lạnh lùng cười: “Tùy cô có tin hay không, người tôi yêu là Long Tư Hạo. Hơn nữa chúng tôi đã có con, một nhà hạnh phúc. Còn cô, cô tốt nhất là nên nghĩ thông suốt đi, một khi nhảy xuống, cô chỉ còn con đường chết mà thôi.”
Hoắc Vân Hy vì cô nói yêu Long Tư Hạo mà trong mắt tràn ngập vẻ bi thống, buồn thảm nhìn cô: “Mạn Mạn, em...”
Anh nhìn Lê Hiểu Mạn, trái tim vì lời nói của cô mà như bị lưỡi dao đâm vào, đau đớn không nói nên lời. Cô nói yêu Long Tư Hạo ở trước mặt nhiều người như vậy, anh còn có thể nói gì?
Anh không nghĩ tới cô có thể thay đổi nhanh như thế, anh bắt đầu hoài nghi không biết trước kia cô có từng yêu anh thật lòng hay chưa?
Dễ dàng yêu một người đàn ông khác như vậy, mà người cô không yêu bây giờ là anh, lại đang yêu cô.
Thu hồi ánh mắt bi thống trên người Lê Hiểu Mạn, anh lo lắng nhìn Hạ Lâm: “Lâm Lâm, em nghe rồi chứ, Mạn Mạn sẽ không quay lại với anh. Em đừng xin cô ấy nữa, cũng đừng làm chuyện gì dại dột, tới đây có được không?”
Nói xong, anh định đi qua, Hạ Lâm lại la lên: “Đừng lại đây.”
Chân Hạ Lâm lại lui về sau nửa bước, đôi mắt bi thương nồng đậm nhìn Hoắc Vân Hy, khóc lóc nói: “Vân Hy, dù em qua thì được lợi ích gì? Dù em sống sót thì còn ích gì nữa? Dù chị không yêu anh, cũng không quay lại với anh thì sao chứ? Trong lòng anh chẳng phải vẫn yêu chị ấy, không buông được chị ấy hay sao? Nếu như em van xin anh cho em một cơ hội, anh sẽ cho sao? Em xin anh ở bên em, anh sẽ đồng ý sao? Vân Hy, không có con, không có anh, em quả thật sống cũng không có nghĩa lý gì.”
Lưu Như Hoa và Lý Tuyết Hà nghe thấy Hạ Lâm nói như vậy biết có thể ngăn được chuyện cô nhảy lầu, hai người đồng thời nhìn về phía Hoắc Vân Hy.
“Vân Hy, con mau nói với Lâm Lâm muốn kết hôn với nó đi, kết hôn, rồi ở bên nhau.”
Nghe vậy, Hoắc Vân Hy cau mày, ánh mắt phức tạp nhìn Lê Hiểu Mạn, lại nhìn sáng Hạ Lâm, không lên tiếng.
Hạ Lâm thấy vậy, siết chặt hai tay, đáy mắt hiện lên vẻ mất mái, khóc lóc nhìn về phía Lưu Như Hoa và Lý Tuyết Hà: “Mẹ, dì, hai người đừng ép Vân Hy lấy con, con không muốn phá hủy hạnh phúc của anh ấy. Nếu anh ấy không yêu con, thì sao phải cưỡng cầu anh ấy?”
Giờ phút này, sắc mặt Lê Hiểu Mạn cực kỳ bình tĩnh, ánh mắt sắc bén nhìn về phía Hạ Lâm, khõe môi khẽ cong lên, nghe cô ta nói những lời đó, cô đã đại khái hiểu được mục đích của lần nhảy lầu lần này là gì.
Nếu như cô không đoán nhầm, Hạ Lâm muốn nhảy lầu để ép Hoắc Vân Hy cưới mình.
Nhưng nếu thật sự là như vậy, việc muốn nhảy lầu của cô ta là nói dối.
Cô cũng không ngờ vì để ép Hoắc Vân Hy cưới mình mà cô ta dùng đến chiêu này.
Nếu cô ta không thật sự nhảy lầu, trong lòng cô cũng yên tâm đi nhiều.
Lý Tuyết Hà thấy Hoắc Vân Hy chỉ nhíu mày không nói gì, lo lắng tiến lại gần anh: “Vân Hy, lời nói cũng chỉ là lời nói. Con muốn thấy Lâm Lâm nhảy lầu mới cam lòng hay sao? Lâm Lâm đã mất con, giờ con còn không đồng ý cưới nó, nhớ có chuyện gì… Con có thể đối mặt với lương tâm của mình hay sao? Trong lòng con hẳn là không dễ dàng? Lê Hiểu Mạn cũng đã nói không yêu con, con còn muốn cô ta làm gì nữa. Vì cô ta mà hại chết Lâm Lâm, con thấy có đáng không?”&