Lê Chấn Hoa thấy vậy, vừa đau lòng lại vừa bất đắc dĩ, ông đưa tay ra vỗ vai anh ta: “Văn Bác, buông xuống đi! Mạn Mạn đã lĩnh chứng kết hôn với Long tổng rồi, các con vĩnh viễn đều không có khả năng.”
Lê Văn Bác siết chặt hai tay, anh ta không đáp lại lời của Lê Chấn Hoa, khép hờ đôi mắt đã ướt đẫm nước mắt lại.
Lê Hiểu Mạn và Long Tư Hạo rời khỏi nhà của Lê Chấn Hoa, lúc này hai người đã ngồi vào trong xe.
Long Tư Hạo đang chuẩn bị cho xe chạy thấy Lê Hiểu Mạn nhíu chặt mày lại, vẻ mặt đầy tâm sự nặng nề, anh ngừng lại, nghiêng người đến gần cô, bàn tay khẽ nâng khuôn mặt nhỏ nhắn của cô lên, anh nheo mắt lại nói: “Để anh nhìn xem nào, có vẻ như trên mặt bà xã anh đang viết mấy chữ ‘Ông xã ơi, em mất hứng, em có tâm sự’.”
Lê Hiểu Mạn thuận thế nắm lấy bàn tay đang nâng mặt mình của Long Tư Hạo, đôi mắt ngấn lệ hơi sưng đỏ yêu kiều nhìn anh: “Tư Hạo, em...”
Long Tư Hạo cúi đầu xuống hôn lên khóe mắt ướt át của cô, anh vừa lo lắng mà lại đau lòng nhìn cô: “Hiểu Hiểu, rốt cuộc thì đã xảy ra chuyện gì?”
Dừng lại, anh đột nhiên nghĩ đến cái gì đó, anh nhìn chằm chằm vào cô, dò xét hỏi: “Hiểu Hiểu, có phải là em đã biết cái gì rồi hay không?”
Anh hỏi như vậy, không thể nghi ngờ là đã nói cho Lê Hiểu Mạn biết, anh biết chút gì đó.
Lê Hiểu Mạn nhìn anh thật sâu, cô nghi hoặc hỏi anh: “Tư Hạo, có phải là anh đã biết cái gì hay không?”
Long Tư Hạo khẽ nở nụ cười, anh không giấu giếm nữa: “Hiểu Hiểu, có phải em biết Lê Tố Phương không phải là mẹ đẻ của mình nên em thương tâm, phải không?”
Thấy anh đoán đúng, Lê Hiểu Mạn cảm thấy cực kỳ kinh ngạc, cô nhìn anh chăm chú rồi mới hỏi: “Làm sao anh biết?”
Long Tư Hạo chăm chú nhìn cô: “Hiểu Hiểu, nói như vậy là anh đã đoán đúng ròi, quả nhiên em đã biết Lê Tố Phương không phải là mẹ đẻ của em.”
“Có phải anh đã sớm biết chuyện này hay không?” Lê Hiểu Mạn nhìn anh thật sâu, nghe khẩu khí này của anh, hẳn là anh đã sớm biết Lê Tố Phương không phải là mẹ ruột của cô.
Nếu anh không biết, cũng sẽ không hỏi như vậy, nhất định là anh đã sớm biết rồi.
Long Tư Hạo tràn đầy ý cười nhìn Lê Hiểu Mạn rồi khẽ gật đầu: “Hiểu Hiểu, em trở về nhà cậu em hẳn là một chuyện rất cao hứng, nếu em mất hứng, còn khóc nữa, vậy thì chỉ có một nguyên nhân, đó chính là em biết Lê Tố Phương không phải là mẹ đẻ của em, đúng là anh đã sớm biết chuyện này, nhưng Hiểu Hiểu, xin thứ lỗi cho anh vì anh đã không có nói cho em biết, bởi vì anh biết, sau khi em biết chân tướng của chuyện này thì nhất định em sẽ thương tâm, anh không muốn làm em thương tâm.”
Lê Hiểu Mạn không có nửa điểm trách cứ chuyện Long Tư Hạo che giấu cô, cô nhào vào trong ngực anh, vòng hai tay ra ôm chặt lấy anh: “Tư Hạo, em không trách anh đâu, trải qua nhiều chuyện như vậy, em sẽ không hiểu chuyện mà trách cứ anh giống như trước, sẽ càng không bướng bỉnh nữa, em hoàn toàn hiểu dụng tâm của anh, em sẽ không trách anh đâu, ngược lại em còn phải cám ơn anh đã giấu giếm em, nếu như anh sớm nói cho em, thì em đã sớm thương tâm rồi, cám ơn anh vì đã làm như vậy.”
Long Tư Hạo thấy Lê Hiểu Mạn không trách cứ chuyện anh giấu giếm, trong lòng anh vừa cảm thấy xúc động lại vừa cảm thấy thẹn.
Anh áy náy nhìn cô: “Hiểu Hiểu, bởi vì anh giấu giếm em nên đến bây giờ em mới biết thân thế của mình, em thật sự không trách anh sao?”
Lê Hiểu Mạn ngước mắt lên nhìn anh, ánh mắt dịu dàng mà thâm tình: “Tư Hạo, em không trách anh, em thật sự không trách anh đây, anh không cần phải cảm thấy thẹn với em, anh bảo vệ em như vậy, sao em có thể trách anh được?”
“Hiểu Hiểu... vợ...” Long Tư Hạo giang hai tay ra ôm lấy cô, anh cúi đầu xuống hôn lên cái trán trắng nõn của cô, trầm thấp nói: “Cám ơn em đã thông cảm cho anh như vậy.”
Lê Hiểu Mạn nhu mì cười với anh: “Tư Hạo, anh thông cảm cho em như vậy, nếu như ngay cả cái này em cũng không thể thông cảm cho anh, thì em thật sự không đáng giá để anh yêu đâu, là anh dạy em cách làm thế nào để yêu một người, tín nhiệm lẫn nhau, thông cảm lẫn nhau, bao dung lẫn nhau, chỉ có như vậy, chúng ta mới có thể hạnh phúc cả đời được.”
Long Tư Hạo cưng chìu nhìn cô, cong môi cười nói: “Bà xã ơi, em nói rất hay, ừ, trẻ nhỏ dễ dạy!”
Lê Hiểu Mạn chủ động hôn lên môi mỏng của anh, cô nhu mì cười nói: “Chúng ta trở về đi thôi.”
“Được.” Long Tư Hạo cười đáp lại cô, anh lại cúi đầu xuống hôn lên đôi môi căng mọng dụ hoặc của cô, rồi mới khởi động cho xe chạy.
Sau khi trở lại biệt thự Thủy Lộ Hồ, Lê Hiểu Mạn tắm xong rồi bắt đầu tìm kiếm xem có tìm thấy mấy đồ vật kiểu như bút ghi âm máy nghe lén ở trong phòng ngủ hay không, còn Long Tư Hạo thì sau khi cô ra khỏi phòng tắm anh mới đi vào phòng tắm để tắm.
Ngày hôm qua cô cố ý nói cho tất cả người giúp việc trong biệt thự biết cô mang thai, chính là muốn dụ người thần bí kia tới.
Theo như trực giác mách bảo, nếu người thần bí kia biết cô mang thai, thì đối phương nhất định sẽ có hành động.
Bây giờ cô đã có thể khẳng định cô con gái đầu lòng của cô và Long Tư Hạo là bị người thần bí kia hại chết.