Dứt lời, anh liền mở cửa phòng bếp, bưng đồ ăn ra ngoài phòng ăn.
Lê Hiểu Mạn đi ra ngoài sau, cô cảm thấy lời Long Tư Hạo vừa nói tuyệt đối không chỉ có ý kia.
Anh cảm thấy Tiểu Nghiên Nghiên có em gái, sẽ không tới quấy rầy bọn họ âu yếm.
Anh tuyệt đối là chỉ tính như ý mình.
Bây giờ anh suy nghĩ chuyện kia cả ngày, là muốn bù lại toàn bộ năm năm kia sao?
Sau cơm tối, Tiểu Nghiên Nghiên hôm sau còn phải đến trường học báo danh, ngoan ngoãn đi ngủ sớm, còn chuyện con riêng, sớm bị cô ném lên chín tầng mây rồi.
Long Tư Hạo thấy Lê Hiểu Mạn dạy con gái bảo bối của bọn họ nghe lời hiểu chuyện như vậy, rất là vui vẻ yên tâm.
Sau khi trở lại phòng ngủ, anh thấy Lê Hiểu Mạn tắm xong đi ra đang dùng khăn lông lau tóc, anh lập tức bước đến, cầm lấy khăn trong tay cô, ôn nhu lau cho cô.
Lê Hiểu Mạn ngồi trên giường, ánh mắt ôn nhu nhìn Long Tư Hạo, trong mắt lóe lên nụ cười hạnh phúc.
Bọn họ lại trở về thời điểm hạnh phúc nhất vào năm năm trước.
Đợi anh lau khô tóc cho cô xong, hai tay cô liền ôm chặt eo anh, mặt khẽ tựa vào ngực anh, khóe môi nở nụ cười hạnh phúc.
Long Tư Hạo để khăn qua một bên, sâu kín nhìn cô gái nhỏ ôm chặt anh, ánh mắt ôn nhu thâm tình: “Hiểu Hiểu, nguyên nhân gì khiến em trở nên ôn nhu như vậy?”
Lê Hiểu Mạn ngước mắt nhìn anh ta, hơi nhíu mày: “Trước kia em không ôn nhu sao?”
Long Tư Hạo ngồi xuống, ôm cô ngồi trên đùi anh, hơn nữa là tư thế xoay mặt về phía anh.
Anh cong môi: “Trước kia em đương nhiên cũng ôn nhu, có điều bây giờ ôn nhu hơn.”
Lê Hiểu Mạn đưa một tay ôm cổ anh, một tay khác không an phận vẽ vòng tròn trên ngực anh, ánh mắt dịu dàng đáng yêu nhìn anh, giọng nhu mì: “Vậy anh… thích không?”
Thời khắc này, cô giống như một yêu tinh khiêu khích lòng người, chân mày khóe mắt đều mang theo quyến rũ làm cho tâm huyết Long Tư Hạo lại bắt đầu dâng trào, ánh mắt nhìn cô càng si mê nóng bỏng.
Nhưng mà so với bang bang bang, anh còn một chuyện quan trọng phải làm, anh không quên sáng nay cô đã nói.
Tay anh ôm eo cô, híp mắt, ánh mắt nóng bỏng mang theo mấy phần thâm trầm nhìn cô: “Hiểu Hiểu, sáng nay em nói chờ anh về sẽ nói cho anh tại sao em muốn dọn về Thủy Lộ, bây giờ có thể nói chưa?”
Thấy anh còn nhớ, Lê Hiểu Mạn mím môi cười yếu ớt, cũng không muốn lừa gạt anh, nhướng mày nói: “Vì em muốn về tra rõ chân tướng.”
Ánh mắt Long Tư Hạo càng thâm trầm nhìn cô: “Chân tướng gì?”
Lê Hiểu Mạn ngước mắt nhìn anh, làm như không biết gì hỏi: “Tư Hạo, anh mãi không nói cho em năm năm qua anh rốt cuộc đi đâu?”
Mặc dù Lạc Thụy đã nói cho cô, nhưng Long Tư Hạo từ đầu đến cuối không chịu nói thật, tối nay cô muốn anh nói ra.
Long Tư Hạo nhìn cô, cau mày hỏi: “Hiểu Hiểu, tại sao đột nhiên hỏi tới cái này?”
Ánh mắt Lê Hiểu Mạn sáng ngời nhìn anh: “Em chỉ muốn biết, nếu tối nay anh không nói, lập tức ra ngoài ngủ, còn nữa, nguyên nhân thật sự năm năm trước anh rời xa em là gì?”
“Hiểu Hiểu, anh…” Ánh mắt Long Tư Hạo thâm thúy nhìn cô, giữa hai lông mày như tranh vẽ lướt qua tia khó xử, không biết nên nói thế nào với cô, vì anh không muốn cô biết chuyện anh bị bệnh.
Thấy anh muốn nói lại thôi, ánh mắt Lê Hiểu Mạn sắc bén nhìn anh hỏi: “Anh cái gì?”
Long Tư Hạo thâm tình nhìn anh: “Chuyện trước kia đều đã qua, em cũng đã tha thứ cho anh, chúng ta bắt đầu lại từ đầu, cũng không cần nhắc lại chuyện đã qua đúng không? Anh biết trước kia là anh không đúng, anh không nên nói nhiều lời tổn thương em như vậy, càng không nên buông tay, không nên cách xa em năm năm, anh… Ừm…”
Lê Hiểu Mạn không đợi anh nói xong, hai ngón tay nhỏ như cọng hành đè môi anh, ánh mắt sâu thẳm nhìn anh: “Tư Hạo, như anh nói, chuyện trước kia đã qua, em sẽ không trách anh, cho nên có một số chuyện anh cũng không cần gạt em nữa.”
Hàm ý trong lời nói của cô, Long Tư Hạo dĩ nhiên nghe ra, anh híp mắt nhìn cô, nghĩ tới hai ngày nay cô thay đổi thái độ với anh và chuyện cô gọi Lạc Thụy đến đây.
Lạc Thụy nhất định đã nói gì với cô, câu vừa rồi của cô đã chứng minh cô biết chút gì.
Ánh mắt anh thâm trầm nhìn cô: “Hiểu Hiểu, có phải em biết gì không?”
Lê Hiểu Mạn cũng không phủ nhận, nói: “Đúng! Trợ lý Lạc của anh bán đứng anh, nên biết không nên biết, em đều biết hết rồi, cho nên Tư Hạo, anh thật sự cảm thấy bây giờ còn cần gạt em sao? Hai người sống chung nên thẳng thắn, Tư Hạo, điều này hẳn anh hiểu hơn em, vì anh biết phải cưng chiều thế nào, làm sao đi yêu một người, làm sao để duy trì một đoạn tình cảm, thật ra trên đường tình yêu, anh là thầy vỡ lòng của em, là anh dạy em nên làm sao đi yêu một người, vì vậy Tư Hạo, đừng lừa gạt em nữa.”
“Hiểu Hiểu…” Mắt Long Tư Hạo lộ vẻ xúc động nhìn cô, thu hai tay lại, ôm thật chặt cô vào trong ngực: “Anh không có ý muốn gạt em, chỉ là anh không muốn em lo lắng cho anh.”
Lê Hiểu Mạn bị anh kéo vào ngực, khóe mắt ươn ướt, mắt rưng rưng, nghẹn ngào nói: “Tư Hạo, anh có nghĩ tới, lỡ như… lỡ như trong quá trình tiếp nhận điều trị, anh không tỉnh lại, anh… anh nói em sau khi biết phải làm sao? Anh muốn em đau đến không muốn sống sao?”
Thấy hốc mắt cô ướt, Long Tư Hạo đau lòng, anh cũng biết, sau khi cô biết chân tướng nhất định sẽ đau lòng, Lạc Thụy đáng chết, xem ra anh ta ngứa da.
Anh muốn đánh Lạc Thụy một trận, đồng thời trong lòng cũng cảm kích anh ta, nếu như không có anh ta, có lẽ Hiểu Hiểu của anh sẽ không mau cùng anh bắt đầu lần nữa như vậy.
Nhưng phải dùng sự đau lòng của cô để đổi lấy bọn họ bắt đầu lại, anh tình nguyện dùng cách chật vật hơn.
Anh nhìn cô, mắt đầy áy náy: “Hiểu Hiểu, thật xin lỗi! Lúc ấy anh không biết mình còn có thể sống bao lâu, hơn nữa có thể chết bất cứ lúc nào, anh không muốn em lo lắng cho anh, càng không muốn em nhìn anh chết, cho nên…”
Lê Hiểu Mạn tiếp lời anh, nước mắt rơi xuống: “Cho nên anh liền mượn sự kiện em và Hoắc Vân Hy bị hãm hại kia xáo trộn lớn lên, nói em hại chết con gái anh, nói những lời tổn thương em, để em hận anh, tuyệt vọng với anh, anh có thể rời đi tốt đẹp phải không?”
Nhìn cô rơi nước mắt, Long Tư Hạo nhíu mày, lòng yêu thương không thôi, bây giờ anh thật muốn đi bóp chết Lạc Thụy, hại Hiểu Hiểu của anh thương tâm như vậy.