Anh mở nắp xong thì dội cả lên người.
Lạc Thụy và Lăng Hàn Dạ thấy thế thì gật mình, nhận thấy có điều không thích hợp liền vội vàng hỏi: “Tô thiếu, cậu muốn làm gì?”
Hai người đang định tiến lên thì Tô Dịch đã xả 1 phát súng xuống phía trước, cản hai người lại.
“Hai cậu đừng qua đây.”
Lạc Thụy đứng tại chỗ, nheo mắt nhìn Tô Dịch: “Tô thiếu, cậu muốn tắm sao? Tắn rửa không cần dùng xăng mà, hơn nữa cậu cũng chưa cởi quần áo, về nhà tẩy không được sao? Đừng làm vậy trước công chúng, ngoan, về nhà tắm đi.”
Lăng Hàn Dạ nhíu mày nhìn Tô Dịch: “Tô thiếu, cậu đừng kích động như vậy.”
Long Tư Hạo thấy Tô Dịch tưới xăng lên người mình, trên mặt dù lạnh lùng, nhưng ánh mắt đã xao động.
Lê Hiểu Mạn đứng cạnh anh thấy Tô Dịch như thế thì cực kỳ kinh ngạc, cô hoàn toàn không ngờ anh lại làm đến mức này.
Cô cũng nhíu mày, tuy Tô Dịch cực kỳ đáng giận, giết mẹ cô, nhưng cô cũng không muốn thấy anh ta tự sát như thế, chỉ cần anh đi tự thú, để pháp luật trừng phạt anh là được.
Ba người Lê Chấn Hoa, Lê Văn Bác, Tưởng Y Y nhìn Tô Dịch cả người đầy xăng cũng vô cùng kinh ngạc, ba người cũng đều cau mày lại.
Bất kì một người lương thiện nào khi nhìn thấy một người tự đổ xăng vào mình cũng đều sẽ không nhịn được nhíu mày.
Cho dù người kia có độc ác đến đâu, bọn họ cũng đều động lòng trắc ẩn.
Tô Dịch thấy Lạc Thụy và Lăng Hàn Dạ vẫn còn có thể lo lắng cho một người độc ác như mình thì khẽ cười, áy náy nhìn họ: “Lạc Thụy, Lăng thiếu, xin lỗi, mình làm sai quá nhiều, để các cậu phải thất vọng quá rồi. Mình rất may mắn khi được làm bạn với các cậu lâu vậy, mọi người bảo trọng, lúc Tư Hạo cần hai người hỗ trợ, mong hai người có thể cố hết sức.”
Lúc nói lời này, Tô Dịch đã rơm rớm nước mắt.
Hai mắt Lạc Thụy cũng ươn ướt: “Tô thiếu, cậu đừng như vậy, cậu làm người ta khóc rồi đây này. Cuộc đời này cậu chưa bao giờ nói nhiều như vậy cả, nếu cậu đã biết sai, thì quay đầu là bờ là được.”
Tô Dịch nhìn Lạc Thụy, cười khổ: “Lạc Thụy, không phải ai làm việc ác cũng có thể quay đầu, sai là sai, cho dù có biện minh thế nào cũng vẫn là sai.”
Lạc Thụy thấy anh ta dường như đã quyết tâm, nhưng vẫn khuyên nhủ: “Tô thiếu, cậu về nhà tắm rửa ngủ một giấc, sáng mai đến cục cảnh sát tự thú là được, cần gì phải kết thúc sinh mệnh của mình hế này? Cùng lắm là ngồi tù mười mấy năm, đến lúc cậu ra, chúng ta vẫn là anh em.”
Tô Dịch cảm kích nhìn Lạc Thụy: “Cảm ơn cậu đến giờ vẫn coi mình là anh em, nếu kiếp sau có cơ hội, chúng ta lại là bạn bè.”
Lăng Hàn Dạ cau mày, sắc mặt nghiêm trọng nhìn Tô Dịch: “Tô thiếu, cậu đừng cố chấp như vậy, cậu biết sai rồi thì đi tự thú đi.”
Tô Dịch lắc đầu: “Mình sai quá nhiều, đâu phải chỉ tự thú là có thể chuộc lại?”
Lập tức, anh ta lại áy náy nhìn Long Tư Hạo: “Tư Hạo, mình biết bây giờ cậu rất hận mình, hận không thể để mình chết ngay lập tức, mình xin lỗi, thân là anh em của cậu, mình lại làm tổn thương người cậu yêu nhất, là mình sai, mình sẽ dùng cách chết bi thảm nhất để chuộc tội với cậu.”
Dứt lời, anh lại nhìn về phía Lê Hiểu Mạn, áy náy: “Thực xin lỗi, tôi giết mẹ cô, là tôi hại cô và con trai ruột xa cách 5 năm, gặp lại mà không thể nhận nhau.”
Lê Chấn Hoa và Lê Văn Bác nghe Tô Dịch nói đã giết Lý Tuyết Hà thì đều nhìn anh, ánh mắt toát lên vẻ hận thù.
“Cậu nói là cậu giết chị tôi?” Lê Chấn Hoa tức giận nhìn Tô Dịch, sự cảm thông trong mắt biến mất.
Tô Dịch nhìn Lê Chấn Hoa vuốt cằm: “Tôi tội ác ngập trời, thiếu các người, hôm nay tôi sẽ trả lại hết.”
Dứt lời, anh liền lấy bật lửa ra.
Ba người Lê Hiểu Mạn, Lăng Hàn Dạ, Lạc Thụy thấy thế, liền cả kinh.
“Tô thiếu, đừng kích động.” Lạc Thụy nhìn chằm chằm Tô Dịch, vẻ mặt lo lắng.
Lăng Hàn Dạ cũng nói theo: “Tô thiếu, cậu nhất định phải lấy cách này trả nợ cho bọn mình sao? Cậu có biết nếu cậu cứ rời đi như vậy, bọn mình sẽ đau khổ cả đời không?”
Tô Dịch rưng rưng nước mắt, cười nhạt: “Lăng thiếu, mình phạm quá nhiều lỗi, mình chỉ có thể dùng cách chết bi thảm nhất để chuộc lỗi thôi, nếu có kiếp sau, chúng ta vẫn là huynh đệ.”
Lúc anh định bật lửa lên, Long Tư Hạo vẫn không lên tiếng nhìn anh nói: “Cậu cho rằng dùng cách chết bitharm nhất là có thể chuộc lại lỗi lầm của mình sao?”
Tô Dịch cười khổ: “Không chuộc hết, nhưng mình cũng chỉ có một cái mạng này, nếu có kiếp sau, mình nhất định sẽ trả tiếp, cậu hãy bảo trọng, mình chúc cậu và Lê Hiểu Mạn đầu bạc răng long, luôn luôn hạnh phúc.”
Dứt lời, anh lại nhìn sang Lê Hiểu Mạn: “Hi vọng cô có thể yêu Tư Hạo thật lòng, nếu cô có thể, hãy yêu cậu ấy bằng cả trái tim, cô cũng bảo trọng.”
Lê Hiểu Mạn nghe vậy, nhìn về phía anh, đanh định lên tiếng thì anh ta đã bật lửa, vứt về phía mình.
Ngọn lửa bùng lên, nuốt trọn lấy anh.
“Tư Hạo, Hàn Dạ, Lạc Thụy, các cậu bảo trọng.”
Thấy thế, Lê Hiểu Mạn trợn mắt, chữ “Đừng” còn chưa bật ra, ngọn lửa đã bao vây anh rồi.
“Tô thiếu.”
Lạc Thụy, Lăng Hàn Dạ, Long Tư Hạo thấy thế, sắc mặt cả kinh, đang muốn tiến lên thì nghe Tô Dịch hét lớn: “Đừng đến đây, trên người mình có thuốc nổ.”
“Oành.”
Lại là tiếng vang thật lớn, quả bom trên người anh nổ mạnh, ngọn lửa bắn ra bốn phía.
Ba người Long Tư Hạo, Lạc Thụy, Lăng Hàn Dạ phản ứng kịp, lập tức tránh ra.
Long Tư Hạo lao đến chỗ Lê Hiểu Mạn trước, ôm cô chạy ra khỏi phạm vi vụ nổ.
Mà Lạc Thụy và Lăng Hàn Dạ cũng lập tức mang theo Lê Chấn Hoa, Lê Văn Bác, Tưởng Y Y ra khỏi đó.
Bởi vì bên trong nổ mạnh, nóc nhà kho bắt đầu sụp xuống.
Lạc Thụy thấy thế, lo lắng nhìn về phía Long Tư Hạo: “Tổng giám đốc, không được, mang tổng giám đốc phu nhân ra khỏi đây trước đi.”
Long Tư Hạo xiết chặt hai tay, nhìn nhà kho bị sụp, ôm Lê Hiểu Mạn chạy lên phía trên.
Lạc Thụy, Lăng Hàn Dạ, Lê Chấn Hoa, Lê Văn Bác, Tưởng Y Y cũng theo sau.
Sau khi bọn họ ra ngoài, chỉ vài giây sau, nhà kho dưới lòng đất liền sập xuống.
Nhìn phía dưới thoát ra khói đặc, Lạc Thụy rơm rớm nước mắt, khổ sở quỳ gối lên đất: “Tô thiếu, sao cậu lại muốn chọn cách như vậy để ra đi? Cậu chỉ cần ngồi tù mười mấy năm, sau khi ra ngoài chúng ta vẫn là bạn bè mà, sao cậu lại chọn cách chết bi thảm như vậy?”
Lạc Thụy bi thương không thôi, nước mắt rơi như mưa, Long Tư Hạo, Lăng Hàn Dạ, Lê Hiểu Mạn cũng là lần đầu tiên thấy Lạc Thụy khóc lóc thương tâm như vậy.