Anh nhìn cửa phòng cấp cứu đang đóng chặt, kéo Lê Hiểu Mạn ngồi xuống ghế nghỉ, đưa tay nhẹ nhàng lau nước mắt cho cô, đau lòng nói: “Hiểu Hiểu, không được khóc nữa, không tốt cho em, cũng không tốt cho Bảo Bảo trong bụng đâu.”
Nghe anh nhắc tới Bảo Bảo, Lê Hiểu Mạn nhẹ nhàng vỗ về cái bụng đã hơi lộ ra, đôi mi thanh tú cau chặt lại, bây giờ cô đã cảm nhận được Bảo Bảo máy thai, giờ phút này cô cực kì hi vọng chuyện của mẹ cô không liên quan gì đến Long Tư Hạo, nếu không cô sẽ không biết đối mặt với anh thế nào, đối mặt với Bảo Bảo trong bụng thế nào cả.
Cô thật sự không hy vọng chuyện này sẽ trở thành khoảng cách khó có thể vượt qua giữa cô và anh, cũng không muốn nó trở thành rào cản hôn nhân và cuộc sống của họ.
Cô nhìn Long Tư Hạo nhẹ nhàng gật gật đầu, không khóc nữa, tựa đầu vào lòng anh, lo lắng nhìn cửa phòng cấp cứu, trong lòng không ngừng hi vọng mẹ mình bình an vô sự.
Thời gian từng phút từng giây trôi qua, đến khi bầu trời tối đen, cửa phòng cấp cứu vẫn đóng chặt, Lê Tố Phương vẫn chưa được ra.
Mà Lạc Thụy và Lê Văn Bác đi lấy clip theo dõi suốt một ngày mới quay lại.
Nhưng hia người tay không mà về, hệ thống gặp trục trặc, nhân viên kĩ thuật vẫn đang khắc phục, clip bọn họ muốn tạm thời không lấy được.
Lê Hiểu Mạn nghe xong thì nhíu mày, sao lại khéo như vậy? Đúng lúc hệ thống theo dõi lại gặp vẫn đề.
Cô đưa mắt nhìn Long Tư Hạo, căng cặt mày, chỉ hi vọng tất ả mọi chuyện đều không liên quan đến anh.
Mà Long Tư Hạo nghe thấy Lạc Thụy nói hệ thống theo dõi của bệnh viện xảy ra vấn đề thì cũng nhíu mày lại, ánh mắt thâm thúy khiến người ta không đoán được, sắc mặt thâm trầm sắc bén.
Lê Tố Phương được cáp cứu suốt một ngày một đêm, đến rạng sáng hôm sau mới được đẩy ra, nhưng cả người đều phủ vải trắng, bà sống hay chết không cần nói cũng biết.
Lê Hiểu Mạn ở bên ngoài phòng cấp cứu đợi một ngày một đêm thấy Lê Tố Phương bị đẩy ra thì lập tức đứng lên, thấy bà bị phủ vải trắng thì chỉ cẩm thấy cả người mềm nhũn, lảo đảo lui về sau một bước, suýt nữa không đứng vững, được Long Tư Hạo bên cạnh đỡ lấy.
Con ngươi trong suốt của cô rớt nước mắt, đáy mắt tràn đầy vẻ kinh hoảng, ánh mắt không dám tin nhìn bác sĩ hỏi: “Bác... Bác sĩ, mẹ... Mẹ tôi... Sao vậy? Sao lại phủ khăn trắng lên mặt bà ấy? Bà ấy sẽ không thở nổi mất.”
Cô đột nhiên rời khỏi lòng Long Tư Hạo chạy về phía Lê Tố Phương, kéo vải trắng phủ trên mặt bà xuống, thấy bà nhắm chặt hai mắt thì vô thức đưa tay kiểm tra hơi thở của bà...
Chỉ trong chớp mắt, vver mặt cô tái nhợt, một cảm giác lạnh lẽo chạy từ lòng bàn chân lên đến đỉnh đầu, lan tràn khắp cả cơ thể, khiến cô run lên.
Cô đưa mắt nhìn bác sĩ, mặc cho nước mắt chảy xuống: “Mẹ... Mẹ tôi rốt cuộc sao vậy? Bà ấy sao vậy? Sao vậy?”
Đột nhiên, cô kích động bắt lấy tay bác sĩ, lay lay, khóc hỏi: “Bà vấy sao vậy? Anh mau nói cho tôi biết đi? Bà ấy sao vậy? Sao vậy hả?”
Bác sĩ nhíu chặt mày, thần sắc ngưng trọng: “Tiểu thư, xin nén bi thương, mẹ cô đã... Rất xin lỗi, chúng tôi đã cố gắng hết sức rồi.”
Lê Hiểu Mạn sợ hãi lui về phía sau một bước, kinh hoàng nhìn bác sĩ, khóc hỏi: “Cố gắng hết sức là sao? Anh mau nói cho tôi biết cố gắng hết sức là có ý gì? Đây là kết quả mà mấy người cố gắng hết sức sao? Mấy người cô gắng thế nào?”
Thấy Lê Hiểu Mạn bi thương không thôi, Long Tư Hạo nhíu mày, nhìn Lê Tố Phương đã không còn sinh khí, xải bước đến, ôm cô vào lòng, đau lòng nói: “Hiểu Hiểu, em đừng như vậy...”
Lê Hiểu Mạn đưa hai mắt hai mắt đẫm lệ nhìn Long Tư Hạo, trên khuôn mặt nhỏ nhắn thanh lệ bi thương không thôi, khóc hỏi: “Vậy anh nói cho em biết, em nên làm thế nào? Nên cười sao? Mẹ em đã chết, đã chết rồi! Chết rồi...”
Đẩy Long Tư Hạo ra, cô bổ nhào lên người Lê Tố Phương, đau khổ không thôi, nước mắt rơi như mưa, khóc không thành tiếng.
“ Mẹ... Mẹ... Mẹ đừng làm con sợ, mẹ mau tỉnh lại đi, con xin lỗi! Con không nên làm mẹ tức giận, là con không đúng, mẹ mau tỉnh lại có được không? Con xin mẹ... Mẹ... Mẹ tỉnh lại đi! Mẹ...”
Tiếng la khóc đau khổ của cô như thể lan ra khắp hành lang của phòng cấp cứu, lòng cô đau đớn không thôi.
“Hiểu Hiểu...” Long Tư Hạo cau chặt mày, thần sắc ngưng trọng đi lên phía trước, muốn kéo cô một cái nhưng cô lại ôm Lê Tố Phương không buông tay.
“Cô... Cô...”
Lê Văn Bác nhìn Lê Tố Phương đã không còn sinh khí, anh ta nhíu mày, hốc mắt đã đỏ lên, khuôn mặt tuấn tú ngập tràn cảm giác bi thương.
Lê Hiểu Mạn bởi vì ở bên ngoài phòng cấp cứu đợi suốt cả một ngày một đêm, hôm nay lại chịu đả kích quá lớn, bi thương quá độ, lại thêm đang có thai, khóc quá lâu nên ngất xỉu bên cạnh Lê Tố Phương.