Hạ Lâm xiết chặt làn váy cưới trong tay hoảng sợ nhìn hình ảnh trên màn hình, liên tục lùi ra sau, không cẩn thận ngã xuống đất.
Sau đó khóc lóc như điên: “Không...Đây là giả tạo, đây là giả tạo, tôi không có...Tôi không có...Đây là giả, dừng lại, không được lại chiếu nữa, là ai...Là ai muốn hãm hại tôi? Là ai muốn hãm hại tôi?”
Cô ta từ dưới đất bò lên liền nhằm về phía người chủ trì hôn lễ đang bị đoạn clip làm cho kinh sợ, đưa tay tắt anh ta một cái, lại bóp cổ anh ta cả giận nói: “Có phải anh hay không? Có phải anh hay không? vì cái gì muốn hãm hại tôi? Vì cái gì?”
Người chủ trì hôn lễ bị cô ta bóp cổ, sắc mặt đỏ lên, anh ta nhìn Hạ Lâm như phát điên muốn giải thích nhưng cô ta lại không nghe.
Dù sao anh ta cũng là đàn ông, sức lực lớn hơn Hạ Lâm, thấy cô ta không nghe, anh ta kéo cánh tay cô ta đang bóp cổ mình ra, thoáng dùng sức đẩy, Hạ Lâm liền ngã ngồi ở trên mặt đất.
“Tắt nó đi, là ai giả tạo clip, không được chiếu, không được chiếu…”
Hạ Lâm ngã ngồi dưới đất điên cuồng hét, hiện tại cô ta không có thời gian mà đi xấu hổ, lúc này cô ta chỉ có một ý nghĩ chính là tắt đi đoạn clip đã phá hủy đời cô ta.
Cô ta kinh hoảng khóc lên: “Tắt nó đi, tắt…. huhu… tắt, không cần chiếu, không cần chiếu…”
Cô ta muốn bò dậy đi tìm chỗ tắt clip nhưng vì nóng vội, váy cưới lại dài, cô ta bò dậy lại ngã, cả người lăn quay vô cùng chật vật.
Khách khứa trong hội trường thấy cô dâu như thiên tiên vừa nãy còn xinh đẹp như thế lúc này như kẻ điên, tất cả đều khinh thường trào phúng nhìn cô ta.
Cả hội trường như nổ tung, xung quanh đầy tiếng nghị luận.
Lưu Như Hoa hồi phục tinh thần vọt tới trước mặt Hạ Lâm, đôi tay đỡ vai cô ta vẻ mạt đau đớn hỏi: “Lâm Lâm, còn nói cho mẹ biết đó là chuyện gì hả? Sao lại thế này? Sao còn lại cùng tên lưu manh Lôi Dương đó ở với nhau? Con.. con muốn mẹ tức chết sao? Mặt mũi Hạ gia chúng ta đều bị con làm cho mất hết, sao con không biết cố gắng như vậy?”
Sắc mặt Hạ Thanh Vinh tái mét, hai tay gắt gao xiết chặt, lồng ngực tức giận mà phập phồng, hận không thể tiến lên đánh cho Hạ Lâm một trận.
Ong ta sống nửa đời người chưa bao giờ mất mặt như ngày hôm nay, điều này làm cho ông ta sau này còn mặt mũi nào mà sống trên đời này nữa, có đứa con gái thất đức như vậy ông ta hận không thể chết quách đi.
Hạ Thanh Vinh cảm thấy vô cùng mất mặt, cả Hạ gia đều cảm thấy mất mặt, mọi người vừa khinh thường vừa thống hận nhìn Hạ Lâm, tức giận hận không thể ăn tươi nuốt sống cô ta.
Mà Hoắc Nghiệp Hoằng ban dầu yêu cầu hủy bỏ hôn lễ lúc này lại thong thả ngồi xem kịch vui.
Lúc ông ta nhìn thấy clip thì khá bình tĩnh, như đã sớm biết sự tồn tại của đoạn clip này.
Duy nhất làm cho ông ta nghi hoặc là ai tung nó ra, mà sáng nay có người cố ý tặng đoạn clip này cho ông ta là ai?
Rốt cuộc đó là kế hoạch của ai?
Mục đích của hắn là cái gì? Là tới phá hư hôn lễ? Hay vẫn là huỷ hoại Hạ gia?
Giờ phút này Hoắc Vân Hy như bị sấm bổ xuống, bình tĩnh đứng ở tại chỗ, từ lúc video chiếu đến bây giờ đôi mắt anh ta vẫn chưa dời khỏi màn hình, khuôn mặt tuấn tú âm lệ làm cho người ta sợ hãi, đôi mắt tràn đầy tức giận lửa giận như thiêu đốt hừng hực.
Anh ta vẫn luôn xem Lôi Dương là bạn tốt nhất của mình, đối với Hạ Lâm đầy áy náy và cảm kích, hai người này ngoại trừ Lê Hiểu Mạn thì đó là người quan trọng nhất với anh ta.
Vậy mà chính họ lại phản bội anh ta.
Nếu không phải nhìn đến đoạn video này, anh ta thật không dám tin tưởng Hạ Lâm - người luôn miệng nói chỉ yêu anh ta, cả đời không phải anh ta không gả lại lén dấu anh ta gian díu với Lôi Dương, anh ta hận không thể băm thây bọn họ thành ngàn mảnh.
Anh ta xiết chặt lòng bàn tay, quanh người đều là sát ý lúc nào cũng có thể bùng nổ tiến lên mà giết chết Hạ Lâm.
Lê Hiểu Mạn vốn đang ngồi xem kịch vui nhìn thấy đoạn clip, đôi mắt cô mở to từ trên ghế đứng lên, ánh mắt không dám tin nhìn hình ảnh trên màn hình.
Sao Hạ Lâm và Lôi Dương lại ở bên nhau, quá kinh ngạc rồi.
Diễn thật tốt, cô thật muốn vỗ tay trầm trồ khen ngợi.
Ác giả ác báo, cô thật muốn nhìn Hạ Lâm và mẹ cô ta sau này định làm thế nào đây.
Loại người giống như bọn họ cô sẽ không đồng tình mà chỉ ngóng trông ông trời nhanh thu thập bọn họ.
Long Tư Hạo ngồi bên cạnh thấy cô kích động liền duỗi tay kéo cô ngồi xuống, ôm lấy eo cô để cô dựa vào lòng mình.
Anh gắt gao nhìn cô, đôi mắt đầy sự trêu chọc, nhếch môi nở nụ cười xinh đẹp: “Hiểu Hiểu, mắt không thèm nháy, thế nào? Xem nghiện rồi sao? Chờ em sinh con xong chúng ta có thể vừa nhìn vừa… ưm..”
Khuôn mặt Lê Hiểu Mạn đỏ lên, không chờ anh nói xong đã duỗi tay che kín miệng anh, không cần anh nói hết cô đã biết anh muốn nói gì.
Cái người đàn ông hư hỏng này lúc nào cũng không quên nói những lời làm cho người ta đỏ mặt.
Nhìn người đàn ông hư hỏng mà lại nghiêm trang, ưu nhã tôn quý từ trong xương.
Cô ngước mắt nhìn Long Tư Hạo, nhướn mày hỏi: “Tư Hạo, anh nói thật đi, có phải đoạn clip này là anh giở trò quỷ không? Cái này… còn bao lâu nữa?”
Khách khứa toàn bộ đại sảnh nghị luận âm thanh làm cho người ta mặt đỏ tim đập nhanh kia, tuy là tiếng của Lôi Dương và Hạ Lâm nhưng tố chất của cô chưa được tu luyện mạnh mẽ như Long Tư Hạo, nhìn hình ảnh như vậy mà sắc mặt của anh còn có thể thản nhiên như đang xem bộ phim bình thường vậy.
Cô cảm thấy nhưng đang cùng khách khứa trong hội trường xem phim A, cảm giác này làm cho cô cảm thấy không được tự nhiên.
Long Tư Hạo thấy cô xấu hổ, anh cưng chiều xoa đầu cô: “Ngốc, đã sắp làm mẹ rồi còn xấu hổ vậy sao? Ừ, chờ em sinh con xong anh phải rèn luyện tố chất tâm lý cho em một chút…”
Nói đến đây, ánh mắt anh nhìn lên màn hình sau đó lại cưng chiều nhìn Lê Hiểu Mạn: “Đừng nóng vội, trò hay còn tiếp ở đằng sau.”