Lạc Thụy nhìn lướt qua mười người tư khắp các nơi trên thế giới trở về, cười nói: “Các vị, đã lâu không gặp, tổng giám đốc lần này gọi mọi người trở lại là vì có một chuyện vô cùng quan trọng...”
“Trợ lý Lạc...”
Một giọng nói mềm mại vang lên, một đôi tay trắng như ngọc đặt lên cổ Lạc Thụy từ phía sau.
“Trợ lý Lạc, năm sáu năm không gặp, tôi còn tưởng tật dài dòng của anh đã sửa được, không ngờ anh vẫn dài dòng như vậy, tôi đang sờ thủ xem có phải anh vẫn chưa trổ mã hoàn toàn hay không, vậy nên mới dài dòng như đàn bà như thế.”
Người nói là một người phụ nữ toàn thân mặc bộ quần áo màu đỏ bó sát người, giày đen, vóc người nóng bỏng, gợi cảm mà kiều diễm.
Cô là Hỏa Mân Côi, một trong mười đại thợ săn, am hiểu nhất là phi tiêu, roi da, súng ống, tỷ lệ hoàn thành nhiệm vụ rất cao, dường như chưa từng thất bại.
Cô đang ngồi bên cạnh Lạc Thụy.
Lạc Thụy thấy cánh tay thon dài của Hỏa Mân Côi cứ sờ tới sờ lui trên ngực mình, càng sờ càng lui xuống dưới.
Anh bắt lấy bàn tay không an phận kia cười nhìn cô: “Mân Côi tiểu thư, tổng giám đốc còn ở đây, cô làm vậy không được hay cho lắm.”
Hỏa Mân Côi nhìn Long Tư Hạo, cảm nhận được ánh mắt lạnh thấu xương của anh thì lập tức biết điều ngồi xuống, thái độ cung kính nhìn Long Tư Hạo: “Thủ lĩnh, lần này ngài cho gọi chúng tôi trở lại là có nhiệm vụ trọng yếu gì?”
Lúc cô nói lời này, cô đã đặt một chiếc chân thon dài lên đùi Lạc Thụy.
Lạc Thụy nhìn chân cô, dùng tay đẩy xuống, sau đó đứng lên, tiếp tục lời ban nãy: “Tổng giám đốc gọi mọi người trở lại, vì có một nhiệm vụ quan trọng, đó là đi tới trang viên Phỉ nhĩ của Knox để cứu phu nhân tổng giám đốc, để đảm bảo an toàn cho phu nhân, chúng ta cần định ra một kế hoạch đầy đủ...”
...
Lúc liên minh LR đang triển khai hội nghị với Long Tư Hạo, Tiểu Nghiên Nghiên và Tiểu Long đang ở sảnh tầng một gọi cho Lê Hiểu Mạn.
Về phần Lăng Đại Na, cô chỉ trơ mắt nhìn hai đứa nhóc.
Đợi hai đứa gọi điện xong, cô mới hỏi: “Tiểu xinh đẹp, tiểu đẹp trai, thế nào rồi? Mẹ hai đứa có khỏe không?”
Cô chỉ thuận miện ghỏi, mà Tiểu Nghiên Nghiên thấy cô hỏi mẹ mình thì hơi kinh ngạc: “Chị Tiểu Na, chị không phải tình địch của mẹ em sao? Sao lại quan tâm mẹ em như vậy?”
Lăng Đại Na khẩu thị tâm phi bĩu môi: “Ai quan tâm chứ? Chị chỉ thuận miệng hỏi mà thôi.”
Tiểu Long nhìn Lăng Đại Na, cười cười: “Chị Tiểu Na yên tâm, mẹ nói mình rất khỏe, đợi ba đến đón mẹ.”
“Ừ, vậy thì tốt.” Lăng Đại Na gật đầu, sau đó cảm thấy có chỗ nào sai sai, nhìn Tiểu Long và Tiểu Nghiên Nghiên bổ sung một câu: “Thật ra thì chị không quan tâm mẹ các em đâu, đợi Lê Hiểu Mạn trở lại, chị sẽ làm cho cô ấy và anh Tư Hạo ly hôn.”
Tiểu Nghiên Nghiên chớp mắt: “Chị Tiểu Na, chị muốn làm ba mẹ ly hôn là chuyện không thể nào đâu! Em cảm thấy chú Lạc Thụy rất tốt, chị Tiểu Na không thích chú Lạc Thụy sao?”
Nghe được hai chứ "Lạc Thụy", Lăng Đại Na lại nhớ ngày đó nụ "hôn" bất cẩn ngày đó.
Khuôn mặt cô hơi nóng lên, không tự nhiên nói: “Chị không thích họ Lạc kia đâu, người chị thích nhất là ba em, cảm thấy ba em là người đẹp trai nhất, cao quý nhất, lạnh lùng nhất... Tóm lại, anh Tư Hạo quá ưu tú, chị không thích anh ấy không được, còn họ Lạc kia, chị không thích anh ta, anh ta....”
Lăng Đại Na đang nói thì nhìn thấy Lạc Thụy vừa kết thúc cuộc họp đi ra từ phía thang máy.
Chỉ là anh đi ra không chỉ có một mà còn cả Hỏa Mân Côi, hơn nữa, Hỏa Mân Côi còn đang bám dính lấy anh.
Hỏa Mân Côi đang quấn lấy người anh, đôi mắt mị hoặc nhìn anh, khóe môi đỏ tươi chỉ cách môi Lạc Thụy vài milimet.
Lăng Đại Na thấy một cảnh này thì trong đầu không hiểu sao phát hỏa.
Tiểu Nghiên Nghiên tò mò nhìn vẻ mặt tức giận của Lăng Đại Na: “Chị Tiểu Na, chị sao vậy?”
Ánh mắt của Tiểu Long dừng lại khi Lăng Đại Na nhìn Lạc Thụy, hiểu ra gì đó thì khẽ cười.
Cậu bé đi tới bên cạnh Tiểu Nghiên Nghiên, kề sát bên tai nói nhỏ gì đó với cô bé.
Sau khi nghe xong, Tiểu Nghiên Nghiên lấy tay che miệng, vừa nhìn Lăng Đại Na vừa cười trộm.
Long Tư Hạo và Lăng Hàn Dạ là những người cuối cùng bước ra từ thang máy.
Hai đứa nhóc vì không mẹ ở đây là càng thêm bám lấy cha.
Vừa thấy Long Tư Hạo, hai đứa nhỏ liền chạy tới.
“Ba.”
“Ba.”
Mười thợ sẵn hôm nay vừa tới tổng bộ liền trực tiếp đi tới phòng họp tầng năm, bây giờ là lần đầu tiên nhìn thấy hai đứa trẻ.
Hỏa Mân Côi đang bám trên người Lạc Thụy nhảy xuống, cười nhìn hai đứa trẻ: “Hai em bé đáng yêu xinh xắn nha.”
Nói đến đây, cô đưa mắt nhìn Long Tư Hạo: “Thủ lĩnh, hai tiểu bảo bối của anh thật đáng yêu.”
Tiểu Nghiên Nghiên và Tiểu Long nhìn cô gái xinh đẹp trước mặt, cùng lên tiếng hỏi: “Cô là...”
Hỏa Mân Côi cúi người, yêu mị cười: “Cô sẽ tự giới thiệu một chút, cô là Hỏa Mân Côi.”
Sau đó, chín người còn lại cũng tự giới thiệu mình.
Tiểu Long nhìn mười người định chủ động giới thiệu bản thân, thì cười nhẹ, sau đó nói lần lượt tên của bọn họ: “Xích Xà, Bạch Sa, Hỏa Mân Côi, Uva, Conhen, Davy, Khưu Đặc, Đan Khắc, Yzeux, Hắc Ưng.”
Mười người nghe Tiểu Long nói chính xác tên mình thì vừa kinh ngạc lại vừa tán thưởng.
Tiểu Long là con của Long Tư Hạo, nói cách khác sẽ là thủ lĩnh tương lai của bọn họ, vậy nên dù còn nhỏ tuổi nhưng khí chất bất phàm như vậy, rất khôn khóe, vậy nên tất cả bọn họ đều tự động trở nên cung kính.
Ô Oa là con lai Á Âu, vẻ mặt xinh đẹp mê người, bề ngoài vô hại, nhưng kỹ thuật bắn súng của cô cực tốt, am hiểu nhất là đánh tay không và đánh lén, tuy là nữ nhưng đánh tập kích rất khá.
Cô cười nhìn Tiểu Long: “Tiểu thủ lĩnh thật thông mình nha.”
Tiểu Long nhìn Ô Oa cười: “Chị Ô Oa, em chỉ nhớ tên mọi người thôi mà.”
Tiểu Nghiên Nghiên bên cạnh nhấp nháy mắt: “Anh, em cũng cảm thấy anh rất lợi hại! Em không nhớ hết tên bọn họ, chỉ nhớ mỗi Khâu Đặc.”
“Đến ngay đây.”
Một người đàn ông gốc Hoa lên tiếng, đi ra phía trước, trên người của anh có mang tiễn, cười nhìn Tiểu Nghiên Nghiên: “Tôi chính là Khâu Đặc, tiểu công chúc có thể nhớ tên mình, thật là vinh hạnh quá.”
Tiểu Nghiên Nghiên nhìn trên dưới một hồi, sau đó ánh mắt sáng ngời: “Trên người chú có tiễn, còn gọi là Khâu Đặc. A! Cháu biết rồi, hóa ra chú chính là thần tình yêu Cupid.”
Lời của Tiểu Nghiên Nghiên làm mấy người thợ săn khác đều bật cười.
Khâu Đặc ngồi xổm xuống: “Tiểu công chúa thật đáng yêu.”
Lạc Thụy nhìn Tiểu Long: “Tiểu tổng giám đốc dường như rất quen thuộc chỗ này, sau này cháu chính là chủ nhân chỗ này.”
Tiểu Long theo bản năng quét mắt xung qunah, sau đó nhìn về phía Long Tư Hạo đang dùng ánh mắt tán thưởng nhìn mình: “Cha, ba và chú đã quyết định xong lúc nào đi đón mẹ chưa?”
Long Tư Hạo tiến lên dịu dàng nhìn Tiểu Long: “Tối nay sẽ đi.”
Dứt lời, anh dùng ánh mắt thâm trầm lợi hại quét về phía mười người, trầm giọng: “Hành động tối nay không được phép thất bại.”
“Vâng!” Mười người đồng loạt lên tiếng.
...
Buổi tối ở trang viên Phỉ Nhĩ
Đã hơn mười hai giờ, Lê Hiểu Mạn vốn không ngủ. Vì cô biết, tối nay Long Tư Hạo sẽ đến trang viên đón mình.