Mục lục
Sai Gả Kinh Hôn: Tổng Giám Đốc Xin Kiềm Chế Full dịch
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.

Anh lập tức kêu Lạc Thụy tra hoạt động của trực thăng Sophie lấy đi bắt Lê Hiểu Mạn, tra được điểm hạ cánh cuối cùng là gần núi Sher ở Pháp.

Sau khi anh phân tích tỉ mỉ, mới chắc chắn Hiểu Hiểu ở núi Sher.

Sophie luôn muốn hại Hiểu Hiểu của anh, hơn nữa hận không thể khiến Hiểu Hiểu của anh sống không bằng chết, cho nên cô ta bắt Hiểu Hiểu đi, với tính cách ác độc của cô ta, nhất định sẽ bắt cô đến một nơi rất nguy hiểm.

Núi Sher được gọi là “Núi tử vong”, đi vào không ra được, Sophie bắt Hiểu Hiểu tới đây, nhất định là muốn ném cô vào núi Sher, để cho cô tự sinh tự diệt.

Nếu trực thăng không bay qua núi Sher, có lẽ anh sẽ không nghi ngờ là ở đây.

Nhưng Sophie không chỉ bắt Hiểu Hiểu của anh tới đây, điểm hạ cánh cuối cùng của trực thăng ở gần núi Sher, anh liền xác định Hiểu Hiểu của anh ở núi Sher.

Núi Sher nguy hiểm trùng trùng, anh phải dùng tốc độ nhanh nhất tìm ra Hiểu Hiểu của anh.

Anh tin Hiểu Hiểu của anh nhất định sẽ cố gắng sống chờ anh đến cứu cô, bất kể thế nào, cho dù lật toàn bộ núi Sher, anh cũng phải tìm được cô.

Lạc Thụy và Lăng Hàn Dạ mặc trang phục giống nhau đi hai bên anh, phía sau bọn họ là chín thợ săn, còn một thợ săn tên Cohen có nhiệm vụ khác, tạm thời không đi cùng đội.

Lạc Thụy cầm bản đồ khu núi Sher không hoàn chỉnh trong tay.

Vì không có ai sau khi đi vào còn có thể sống sót đi ra, cho nên phần bản đồ này cũng không hoàn chỉnh.

Lăng Hàn Dạ thấy mưa nhỏ, nhưng có thể nghe được tiếng sét đinh tai nhức óc trong lòng núi.

Anh ta tò mò nhìn mây mù tràn ngập, sau đó nhìn Long Tư Hạo: “Long thiếu, anh chắc chắn bảo bối Hiểu Hiểu của anh ở chỗ này? Lỡ như chúng ta đi vào không tìm được người thì thế nào?”

Long Tư Hạo nheo mắt, ngoại trừ anh phân tích tỉ mỉ cho ra kết luận Hiểu Hiểu của anh sẽ ở núi Sher, anh còn có dự cảm Hiểu Hiểu của anh sẽ ở đây.

Vì mới đi vào núi Sher, còn có thể nhận tín hiệu.

Điện thoại anh đột nhiên vang lên, là thợ săn Cohen đứng thứ sáu trong top 10 thợ săn.

“Thủ lĩnh, tôi tìm chung quanh núi Sher theo phân phó của anh, tìm được chiếc trực thăng bắt Phu nhân đi, trực thăng bị hủy, dù dự bị hạ cánh mất đi hai cây, còn nữa, người điều khiển đã chết, nhưng trừ thi thể người điều khiển, không phát hiện ai khác.”

Nghe Cohen nói, Long Tư Hạo càng xác định Hiểu Hiểu của anh ở núi Sher, còn Sophie và người thần bí có ở núi Sher hay không, anh tạm thời không thể khẳng định.

Nghĩ tới Hiểu Hiểu của anh ở một mình trong núi Sher khắp nơi đều là nguy hiểm, anh đau lòng không thôi.

Sở dĩ bọn họ đi bộ vào núi là vì trong lòng núi đang sấm chớp mưa bão, dùng trực thăng tìm người sẽ rơi trực thăng, dãy núi Sher không hề nhỏ, có sơn cốc, có gò đất, núi non trùng trùng điệp điệp.

Hơn nữa núi Sher cây um tùm, mây mù lượn quanh, ngồi trực thăng căn bản không thấy người bên dưới.

Thay vì ở trên trực thăng lãng phí thời gian, anh thà đi bộ lục soát tìm.

Nguyên nhân thứ hai là vì anh không xác định vị trí cụ thể của Hiểu Hiểu anh, anh phải bắt đầu lục soát từ chân núi.

Anh nhíu chặt mày, Hiểu Hiểu của anh nhất định phải chờ anh đến cứu cô, nhất định phải chờ anh.

Đội ngũ đi tiếp một giờ mới tiền vào một phần bộ núi Sher, còn cách lòng núi một khoảng rất dài.

Trước mặt bọn họ có một dãy núi lớn, bọn họ cần vượt qua đó.

Nhưng ngay khi bọn họ chuẩn bị vượt qua núi non trùng điệp, bỗng truyền đến tiếng sói tru.

“Gầm….”

Lạc Thụy nghe tiếng, khuôn mặt khổ sở: “Tổng giám đốc, không biết có chó sói sao?”

Lạc Thụy vừa dứt lời, trên đỉnh núi xuất hiện con sói lớn dài hai thước, ánh mắt xanh lục chiếu lấp lánh như hai viên đá quý, thoát ẩn thoát hiện, nó đứng trên cao nhìn xuống liên minh LR, giống như một vương giả.

Lăng Hàn Dạ thấy con sói kia, anh ta vỗ vai Lạc Thụy, tỏ ý anh ta nhìn lên đỉnh núi.

Lạc Thụy nhìn qua, trên đỉnh núi xuất hiện rất nhiều chó sói, nhưng nhỏ hơn con sói lớn kia rất nhiều.

“Má ơi!” Lạc Thụy thấy bầy sói kêu lên một tiếng, biểu tình sợ sệt nhìn Long Tư Hạo: “Tổng giám đốc, làm sao đây? Thật là nhiều sói nha! Bọn chúng dường như muốn ngăn cản chúng ta vượt qua dãy núi đó.”

Ánh mắt Long Tư Hạo lạnh thấu xương nhìn con sói lớn kia, trong mắt thoáng qua tia rét lạnh, đừng nói là sói lớn, cho dù phía trước là núi đao biển lửa anh cũng phải xông tới.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK