Hoắc Vân Hy đau lòng nhìn cô: “Mạn Mạn, con... Con...”
Thấy Hoắc Vân Hy ấp a ấp úng, trái tim Lê Hiểu Mạn co thắt lại, toàn thân phát lạnh, nước mắt càng trào ra nhiều hơn.
“Có phải con tôi mất rồi không? Có phải không? Tôi muốn con của tôi... Tôi muốn con của tôi... Tôi muốn đi tìm con của tôi...”
Cảm xúc của cô càng ngày càng không khống chế được, cô khóc ngồi dậy, xuống giường chạy ra ngoài.
Cô vẫn đang được truyền nước, bởi vì hành động này mà kim tiêm trên mu bàn tay bị rút ra, nhưng cô lại không hề hay biết.
Cô mới chạy được vài bước, vì thân thể vẫn còn rất yếu cho nên ngã nhào xuống đất.
“Mạn Mạn...”
Hoắc Vân Hy thấy thế, lập tức tiến lên đỡ cô, đau lòng nói: “Mạn Mạn, đứa trẻ vừa sinh ra đã không có hơi thở rồi, em đừng quá đau lòng.”
Nghe Hoắc Vân Hy nói, Lê Hiểu Mạn cứng người, hai mắt đầy nước nhìn Hoắc Vân Hy, không khống chế được cảm xúc lắc đầu: “Không thể nào, sao con của tôi lại không có hơi thở? Không thể nào... Anh nói bậy... Tôi muốn nhìn con của tôi...”
Lê Chấn Hoa đau lòng nhìn Lê Hiểu Mạn: “Mạn Mạn, Vân Hy không lừa con đâu, bác sĩ nói đứa trẻ thiếu dưỡng khí nên...”
Nghe vậy, Lê Hiểu Mạn rơi nước mắt như mưa, trên khuôn mặt nhỏ nhắn thanh lệ đau khổ không thôi, thất thanh khóc: “Không--!”
Thân thể nhỏ xinh lạnh run, khóc cực kỳ bi thương, cô mới mất ẹ không lâu, giờ lại mất con, đả kích liên tiếp khiến cô không chịu nổi, khóc hôn mê bất tỉnh.
Hoắc Vân Hy, Lê Chấn Hoa, Lê Văn Bác lập tức gọi bác sĩ.
Mà Long Tư Hạo hôm qua ngất xỉu lúc này cũng đã tỉnh lại.
“Hiểu Hiểu... Hiểu Hiểu...”
Lúc anh tỉnh lại vẫn gọi Lê Hiểu Mạn, đôi mắt hẹp dài cũng đầy nước mắt đau khổ.
Bốn người Lăng Hàn Dạ, Lạc Thụy, Lăng Dinah, Tô Dịch ở bên cạnh thấy anh tỉnh lại thì lập tức đi về phía trước.
“Anh Tư Hạo, làm em sợ muốn chết, cuối cùng em cũng tỉnh, đã nói trị liệu của anh không thể chậm trễ nhưng anh không nghe, muốn trở về gấp, lần này thì tốt rồi, mất nhiều hơn được, anh yêu Lê Hiểu Mạn như thế, nhưng cô ta lại... Lại... Hại chết con gái của anh...”
Long Tư Hạo nghe Lăng Dinah nói như vậy, nheo mắt lại, ánh mắt lạnh thấu xương nhìn cô: “Cô không được nói Hiểu Hiểu như vậy, Nghiên Nghiên chết, không liên quan gì tới cô ấy.”
Lăng Dinah thấy Long Tư Hạo che chở Lê Hiểu Mạn, bất mãn chu miệng lên: “Ai nói không liên quan gì đến cô ta! Anh hỏi anh em đi, hỏi Lạc Thụy, Tô Dịch đi, nếu cô ta không gặp chồng trước, sao con gái anh lại...”
Ánh mắt Long Tư Hạo trầm xuống, sắc mặt âm lệ làm người ta sợ hãi nhìn cô: “Cô nói gì?”
Lạc Thụy nhăn chặt mày, thấy sắc mặt Long Tư Hạo không tốt, trừng mắt nhìn Lăng Dinah ý bảo cô đừng nói thêm gì nữa.
Lăng Hàn Dạ cũng nhìn Lăng Dinah, ý bảo cô ta đừng nói nữa.
Lăng Dinah thấy thế, nheo mắt lại, bất mãn trừng mắt nhìn Lạc Thụy và Lăng Hàn Dạ: “Em biết các anh quan tâm anh Tư Hạo, sợ anh ấy bị kích thích, dù Lê Hiểu Mạn không đáng để anh Tư Hạo yêu, nhưng cô ta đã làm gì sau lưng anh Tư Hạo?”
Dứt lời, Lăng Dinah đứng lên, thở phì phì nói: “Các anh không cho em nói thì em không nói nữa, nhưng giấy không gói được lửa, một ngày nào đó anh Tư Hạo sẽ biết, các anh cứ tiếp tục giấu diếm cho Lê Hiểu Mạn, để cô ta tiếp tục làm tổn thương anh Tư Hạo đi, anh Tư Hạo có mấy người bạn như các anh đúng là “phúc ba đời“.
Lăng Dinah nổi giận đùng đùng nói, sau đó rời khỏi phòng bệnh.
Cô ta thật sự muốn quan tâm Long Tư Hạo, thật lòng yêu anh, tuy miệng cô ta nói sẽ không tiếc tất cả để đoạt lấy anh, nhưng trong lòng vẫn có ý nghĩ, chỉ cần anh Tư Hạo thật sự hạnh phúc, cho dù anh ở với người phụ nữ khác, coo cực kì ghen tị, cũng cực kỳ khó chịu, nhưng cô cũng không có ý định phá hoại, cô chỉ cần anh Tư Hạo thật sự hạnh phúc là được.
Cô ta cứ tưởng rằng Lê Hiểu Mạn đó có thể làm anh Tư Hạo hạnh phúc, nhưng không ngờ cô lại phản bội anh Tư Hạo, còn hại chết con gái của anh, cô căn bản không xứng với tình yêu của anh.
Trong phòng bệnh, Long Tư Hạo xuống giường, ánh mắt nheo lại, ánh mắt thâm trầm nhìn ba người Lạc Thụy, Lăng Hàn Dạ, Tô Dịch, trầm giọng hỏi: “Dinah có ý gì?”