Lê Hiểu Mạn đặt bàn chải đánh răng trở lại chỗ cũ, nhìn Long Tư Hạo cười tươi: “Ông xã, em không đợi được nữa, chúng ta đi bệnh viện kiểm tra đi?”
Mặc dù còn chưa chắc chắn cô có mang thai hay không, nhưng cô vẫn mừng rỡ tựa như đây là lần đầu tiên mà mình mang thai.
Long Tư Hạo ngậm ý cười nhìn cô, thanh âm trầm thấp dễ nghe đáp: “Được, chúng ta đi bệnh viện, nhưng mà em nên lau miệng trước đi.”
Trông thấy miệng cô dính đầy kem đánh răng, Long Tư Hảo không khỏi cảm thấy buồn cười, Hiểu Hiểu của anh ngày càng thêm đáng yêu.
Rất nhanh chóng anh thay nước súc miệng đưa đến cho cô, rồi tiếp đó lấy khăn lau mặt nhẹ nhàng giúp cô lau sạch.
Lê Hiểu Mạn vui vẻ nhìn anh vì cô mà phục vụ, trong lòng ngập tràn hạnh phúc: “Ông xã, Tư Hạo, em yêu anh.”
Ánh mắt Long Tư Hạo dật đầy yêu chiều nhìn cô chăm chú: “Anh sẽ khiến em càng ngày càng yêu anh.”
“Được.” Cảm thấy lời nói anh mang theo thâm ý, Lê Hiểu Mạn nhíu mày nhìn anh, hơi nghi ngờ.
Bắt được cái nhìn nghi ngờ của cô, Long Tư Hạo khẽ cười, sắt son thề: “Bé ngốc, yên tâm, ông xã sẽ nghĩ cách giúp bố em giảm bớt án phạt, sẽ không để ông ấy phải ngồi tù mười lăm năm.”
Nghe vậy, Lê Hiểu Mạn rút lại nghi ngờ, nhìn anh sâu xa: “Tư Hạo, anh thật sự có thể giúp ông ấy giảm án phạt sao?”
“Bé ngốc, không tin chồng em sao? Nhưng chúng ta cần làm là đến bệnh viện trước.”
Nói xong, Long Tư Hạo bế ngang người cô, sải bước đi ra khỏi phòng tắm.
Sau khi đến bệnh viện kiểm tra xong, Lê Hiểu Mạn chắc chắn đã mang thai.
Ngày hôm sau, Long Đằng Thiên nghe được tin tức tốt lành này, miệng ông ngoác tận đến mang tai, vui vẻ đến không khép lại được, tâm trạng cực kì tốt nên cũng có khẩu vị ăn cơm.
Lần này Lê Hiểu Mạn chắc chắn mang thai, Long Tư Hại bị Long Đằng Thiên cưỡng chế cấm dục, bắt anh đến phòng ông mà ngủ.
Nhưng Long Tư Hạo giống như không nghe thấy câu nói đó, mỗi ngày đều đúng giờ về nhà bồi Lê Hiểu Mạn ăn cơm tối, mỗi đêm đúng giờ ôm Lê Hiểu Mạn lên giường ngủ.
Bởi vì Lê Hiểu Mạn đang mang thai, cho nên trước khi đi ngủ dù bọn họ có muốn vận động kịch liệt thì cũng chỉ dừng lại ở việc hôn môi mà thôi.
Bị cấm dục mấy ngày, cho nên đêm nay cả hai đều có chút mất khống chế.
Sau một hồi hôn nhau đến kích tình, Long Tư Hạo vươn tay chồm người lên phía trên Lê Hiểu Mạn, hai tay chống đỡ hai bên người cô, cố gắng không để mình đè lên bụng cô.
“Hiểu Hiểu” Giọng anh khàn khàn, chăm chú nhìn cô đến nóng rẫy: “Làm sao bây giở? Anh muốn em.”
Ánh mắt anh như mang theo ánh lửa bập bùng, Lê Hiểu Mạn cảm thấy cô sắp bị anh đốt cháy đến nơi rồi, chỗ nào cũng đều khô nóng.
Gò má ửng hồng, hai mắt kết tơ, ngón tay mảnh khảnh vẽ vòng tròn trên ngực anh, cánh môi nghịch ngợm nói. “Nước lạnh.”
“Cô nhóc xấu xa, chờ mười tháng sau tam bảo bối của chúng ta chào đời rồi thì xem anh trừng trị em thế nào?” Long Tư Hạo bắt lấy bàn tay đang làm loạn của cô, sủng nịnh nhìn cô nói xong, liền dứt khoát đứng dậy đi vào phòng tắm.
Cả người trần như nhộng chuẩn bị bước vào phòng tắm thì, Lê Hiểu Mạn nheo mắt nhìn anh, ánh mắt gắn lên trên đôi chân thon dài rồi di đến bờ mông đang vểnh cao của anh.
Cô cong môi cười: “Ông xã, còn có một việc, em vẫn chưa nói với anh.”
“Việc gì?” Long Tư Hạo vừa nói xong thì anh quay người lại, rất vừa vặn cái nhìn của Lê Hiểu Mạn rơi ngay lên nơi đang dựng đứng của anh.
“Ah, lưu manh.” Lê Hiểu Mạn bắt lấy gối ném sập lên người anh.
Long Tư Hạo thuận tay tóm lấy, mỉm cười nhìn người phụ nữ đến nay vẫn không dám nhìn dáng vẻ trần như nhộng của anh: “Hiểu Hiểu, em cũng đã dùng nó qua bao lần rồi, sao còn thẹn thùng thế, hm?”
Nghe xong lời kia, mặt Lê Hiểu Mạn bỗng đỏ tợn, tóm lấy cái gối khác ném về phía anh: “Xấu xa, là ai dùng rồi?”
Long Tư Hạo nhướng mày, đáy mắt u tối cười cười: “Là một cô gái xấu xa dùng.”
– Hoàn chính văn –
Mời các bạn tiếp tục ủng hộ các truyện khác của nhóm dịch Thất Liên Hoa.
**Hello! Hoắc Thiếu Kiêu Ngạo
**Cô Vợ Hợp Đồng Bỏ Trốn Của Tổng Giám Đốc
**Chào Buổi Sáng, Tổng Thống Đại Nhân!
**Hệ Liệt - Chào Buổi Sáng, Tổng Thống Đại Nhân!
**Tổng Tài Ở Trên Tôi Ở Dưới
**Lệnh Vợ Số 1! Chồng Tổng Giám Đốc, Ở Trên Cao
**Sai Gả Kinh Hôn: Tổng Giám Đốc Xin Kiềm Chế