Lập tức, anh mắt anh tối sầm lại, lao về phía cô, đè cô ngã nhào.
Thấy thế, Lê Hiểu Mạn nhíu mày, ánh mắt sắc bén nhìn anh: “Long Tư Hạo, anh lại muốn làm gì?”
Ánh mắt Long Tư Hạo nóng bỏng nhìn cô, môi mỏng phun ra hai chữ: “Thần vận.”
Lê Hiểu Mạn rời khỏi khách sạn trước, cô không để Long Tư Hạo đưa mình đi mà tự mình lái xe về tiểu khu Kim Lai.
Mà Long Tư Hạo tuy không đưa cô đi nhưng vẫn sắp xếp người âm thầm theo cô, đảm bảo cô trở về tiểu khu Kim Lai an toàn.
Cô vừa mới vào cửa đã nhận được điện thoại của Long Tư Hạo, nhắc cô đưa con gái bảo bối về Hồng Hoa uyển, còn uy hiếp nếu trong hôm nay cô và Nghiên Ngiên không về Hồng Hoa uyển, anh sẽ lại nửa đêm cậy cửa sổ trèo vào, đưa hai mẹ con về đó.
Với chuyện này, Lê Hiểu Mạn vô cùng tin tưởng Long Tư Hạo nói được thì làm được.
Khi cô đề xuất chuyện chuyển ra ngoài với Nghiên Ngiên, thì đương nhiên Lê Chấn Hoa không đồng ý.
“ Mạn Mạn, con và Nghiên Nghiên mới về ở đây một ngày sao đã muốn chuyển ra ngoài rồi? Có phải con thấy cậu chăm sóc Nghiên Nghiên không tốt không?”
Lê Hiểu Mạn khẽ chau mày, nhìn Lê Chấn Hoa nói: “Cậu, cậu chăm sóc Nghiên Nghiên rất tốt.”
Lê Chấn Hoa cau chặt mày, cúi đầu nhìn Tiểu Nghiên Nghiên đang nắm tay Lê Hiểu Mạn, rồi lại nhìn cô: “Nếu vậy, sao con còn muốn đưa Nghiên Nghiên đi? Để Nghiên Nghiên ở đây không phải rất tốt sao? Mạn Mạn, mẹ con mất rồi, chỉ có cậu và Văn Bác là người thân của con thôi, con chuyển ra ngoài, lúc bận việc ai sẽ chăm sóc Nghiên Nghiên giúp con?”
Lê Hiểu Mạn nhíu mày, có chút khó xử, không biêt nên nói thế nào với cậu Lê Chấn Hoa của mình.
Tiểu Nghiên Nghiên nhìn mẹ, rồi lạu nhìn Lê Chấn Hoa, cười ngọt ngào với ông: “Ông ơi, ông yên tâm, con và mẹ đi mấy ngày rồi lại về.”
Dứt lời, bé chớp đôi mắt nhỏ, nhìn mẹ mình: “Đúng không mẹ?”
Vừa hỏi bé vừa nháy mắt với Lê Hiểu Mạn.
Lê Chấn Hoa nghe Tiểu Nghiên Nghiên nói như vậy thì cũng không nói gì nữa, mà nhìn Lê Hiểu Mạn hỏi: “Mạn Mạn, các con định dọn đi đâu?”
Lê Hiểu Mạn cười nhìn Lê Chấn Hoa: “Cậu, con và Nghiên Nghiên dọn đến Hồng Hoa uyển lúc trước con ở.”
Lê Chấn Hoa không hỏi tại sao cô lại chuyển đến đó, cũng không hỏi tại sao lại muốn dọn ra ngoài mấy ngày, bởi vì trong lòng ông, Lê Hiểu Mạn đã không còn là trẻ con, hơn nữa cô làm việc rất có suy nghĩ cho nên ông tin cô dọn đến Hồng Hoa uyển là có lý do riêng của cô.”
Tuy ông là cậu của cô, nhưng chưa bao giờ can thiệp vào cuộc sống và quyết định của cô cả.
Ông tiễn cô và Tiểu Nghiên Nghiên ra tận xe, đến lúc Lê Hiểu Mạn khởi động động cơ thì lại dặn dò hai người đi mấy ngày là phải dọn về.
Lê Hiểu Mạn liên tục đồng ý, nhìn Lê Chấn Hoa đã già hơn rất nhiều, trong lòng vô cùng áy náy đau lòng.
Sức khỏe của cậu cô không còn tốt như trước kia nữa, tuổi tác cũng càng ngày càng lớn, mới hơn năm năm mà trông ông như già hơn mười tuổi vậy. Cô biết cậu luôn muốn mọi người được ở cùng nhau vui vẻ sum vầy, nhưng cô lại không thể hoàn thành tâm nguyện ấy, thế nên, cô vô cùng áy náy.
Tiểu Nghiên Nghiên ngồi trên ghế phụ thấy mẹ mình nhíu mày, vẻ mặt tâm sự nặng nề thì chớp mắt hỏi: “Mẹ, mẹ đang nghĩ gì thế?”
Lê Hiểu Mạn thuần thục lái xe, nhìn lướt qua Tiểu Nghiên Nghiên cười dịu dàng: “Không nghĩ gì cả, sao vừa rồi Nghiên Nghiên lại giúp mẹ gạt ông thế? Nghiên Nghiên cũng rất muốn ra ngoài ở sao?”
Tiểu Nghiên Nghiên ngẩng đầu, gật đầu nhìn cô: “Vâng, con muốn ở với ba.”
Nghe Tiểu Nghiên Nghiên nói vậy, Lê Hiểu Mạn biết đứa con gái nhỏ của mình đã cực kỳ thích Long Tư Hạo rồi.
Cô không thể không nói, Long Tư Hạo thật sự rất biết lung lạc lòng người.
Lập tức Tiểu Nghiên Nghiên lại nhìn cô hỏi: “Mẹ có muốn kết hôn với ba không?”
Không đợi Lê Hiểu Mạn trả lời, bé lại chớp mắt, hỏi cô: “Mẹ, có phải vì năm năm trước ba rời bỏ mẹ, trong năm năm này cũng không tìm mẹ cho nên mẹ mới giận ba, không đồng ý kết hôn với ba phải không? Mẹ, thật ra là ba có nối khổ riêng... Không thể trách ba hết được, ba cũng không phải là cố ý không đến thăm mẹ.”
Nghe vậy, Lê Hiểu Mạn cảm thấy bé có vẻ biết cái gì đó, tối hôm qua cô vẫn hỏi nguyên nhân thực sự Long Tư Hạo và cô chia tay là gì, nhưng toàn bị anh ngắt lời, cuối cùng còn bị anh lừa cho qua. Không hỏi được Long Tư Hạo, vậy thì cô chỉ có thể hỏi Nghiên Nghiên thôi.
Cô đưa mắt nhìn con gái Lê An Nghiên bảo bối: “Nghiên Nghiên, con nói cho mẹ biết, ba có nỗi khổ gì?”
Tiểu Nghiên Nghiên chớp đôi mắt nhỏ: “Mẹ, ba bảo con phải giữ bí mật.”
Nghe vậy, Lê Hiểu Mạn đang muốn tìm lý do để thuyết phục bé nói ra thì nghe Tiểu Nghiên Nghiên nói: “Nhưng con không đồng ý.”
Lê Hiểu Mạn khẽ cười: “Vậy Nghiên Nghiên nói cho mẹ đi, ba có nỗi khổ gì?”
Tiểu Nghiên Nghiên khẽ nhíu mày, hơi ngẫm nghĩ một lúc rồi ngẩng đầu, nhìn mẹ mình nói: “Mẹ, vậy mẹ phải chuẩn bị tâm lý thật tốt đã, rồi con nói...”
Lê Hiểu Mạn cười nhìn Nghiên Nghiên: “Bảo bối, nói đi, mẹ chuẩn bị sẵn sàng rồi.”
Tiểu Nghiên Nghiên nhíu mày nhìn mẹ: “Vậy con nói nhé...”
Thấy tiểu nha đầu trở nên dong dài như vậy, Lê Hiểu Mạn lườm bé một cái, cố ý giận tái mặt: “Nghiên Nghiên, nếu con vẫn không nói, mẹ sẽ giận đấy.”
Cô vừa dứt lời, Tiểu Nghiên Nghiên liền bật ra: “Ba bị ung thư.”
“Cái gì?” Lê Hiểu Mạn cả kinh, sắc mặt đại biến, phanh gấp lại, khuôn mặt trắng xanh nhìn Tiểu Nghiên Nghiên: “Nghiên Nghiên, con vừa nói gì?”