Nghe thấy Hoắc Nghiệp Hoằng nói như vậy, trái tim của Lê Hiểu Mạn đập rộn lên, cô cau mày lại: “Ông nội, thật sự không có ai mà.”
“Mạn Mạn, ông nội là vì tốt cho cháu, ông nội sợ lỡ như có người trốn ở trong đó gây bất lợi cho cháu, cháu bước lên trước đi.”
Hoắc Nghiệp Hoằng nói xong, rồi ông đưa tay ra kéo cô tới.
Hoắc Nghiệp Hoằng sắp bảy mươi tuổi, Lê Hiểu Mạn hết sức tôn kính ông, lúc ông kéo cô, tự nhiên cô cũng không dám dùng sức giãy giụa, nên dễ dàng bị Hoắc Nghiệp Hoành kéo ra.
Mắt thấy Hoắc Nghiệp Hoằng kéo cô ra, rồi đưa tay ra mở tủ quần áo, trái tim cô như sắp nhảy ra khỏi lồng ngực.
Giờ phút này, cô thật hy vọng là mình là hành thổ tôn có thể chui xuống đất.
Cô lấy tay ôm kín mặt, chờ Hoắc Nghiệp Hoằng chất vấn cô tại sao Long Tư Hạo lại trốn ở tủ quần áo phòng cô.
Nhưng đợi một lúc lâu, cũng không thấy Hoắc Nghiệp Hoằng có bất kỳ phản ứng gì.
Cô mở mắt ra, thấy Hoắc Nghiệp Hoằng đứng ở trước tủ quần áo, hai tay nắm quải trượng đang chống trên đất, ông chỉ nhìn vào trong tủ quần áo, cũng không ra tay lục soát.
Cô nhìn vào trong tủ quần áo, không phát hiện ra Long Tư Hạo, Lê Hiểu Mạn khẽ thở phào.
Để có thể kéo Hoắc Nghiệp Hoằng ra khỏi chỗ này càng sớm càng tốt, tránh để ông phát hiện ra Long Tư Hạo, cô đành phải liếc nhìn ông nói: “Ông nội, cháu đã nói là ông nghe lầm rồi mà, trong tủ quần áo không có ai cả, còn chuyện cháu và Vân Hy ly dị, ông nội cho cháu thêm thời gian, để cháu suy nghĩ thêm, rồi cháu sẽ cho ông nội một câu trả lời hài lòng.”
Hoắc Nghiệp Hoành Hoằng cô nói như vậy, cuối cùng thì trên mặt cũng lộ ra nụ cười hòa ái, ông nhìn thẳng vào tủ quần áo kia, rồi lại nhìn Lê Hiểu Mạn, hòa ái nói: “Mạn Mạn, ông nội vẫn luôn đối đãi với cháu như cháu gái ruột. Ở trong lòng ông nội, cháu vẫn là đứa bé ngoan thành thực, dũng cảm, kiên cường, có trách nhiệm, quan trọng nhất là thủ lễ, biết chuyện gì nên làm, chuyện gì không nên làm. Ông nội không biết giữa cháu và Tư Hạo đã phát sinh chuyện gì, nhưng ông nội không hy vọng cháu và Tư Hạo đi lại quá gần, dù sao thằng bé cũng là đại ca của cháu và Vân Hy, có những lễ phép nên giữ thì phải giữ, ông không hy vọng có người bôi xấu môn phong của Hoắc gia, Mạn Mạn, ông nội là muốn tốt cho cháu, muốn tốt cho Vân Hy và Tư Hạo, hy vọng cháu sẽ không trách cứ ông nội nói nhiều.”
Nghe được những lời này của Hoắc Nghiệp Hoằng, Lê Hiểu Mạn cụp mi mắt xuống, hàng lông mi dài che giấu tất cả cảm xúc trong mắt cô: “Ông nội, cháu nghĩ nhất định là ông đã hiểu lầm cái gì rồi, ông yên tâm, cháu biết nên làm như thế nào.”
“Tốt lắm, ông nội không quấy rầy cháu nữa, hôm nay cháu ở lại đây, ăn cơm tối xong thì trở về, bây giờ cháu nghỉ ngơi cho khỏe đi!” Hoắc Nghiệp Hoành mỉm cười nhìn Lê Hiểu Mạn, lại nhìn về phía tủ quần áo kia, rồi chống quải trượng ra khỏi phòng Lê Hiểu Mạn.
Thấy Hoắc Nghiệp Hoằng đi ra ngoài, Lê Hiểu Mạn cau mày lại, rồi mới đi lên phía trước đóng cửa phòng.
Cô xoay người lại, liền bị Long Tư Hạo chui từ trong tủ quần áo ra ấn ở trên cửa.
“Long... Long Tư Hạo...” Cô cả kinh, đôi tay mảnh khảnh chống ở trước ngực anh, cô ngước đôi mắt tràn đầy lửa giận lên nhìn anh: “Long Tư Hạo, anh cũng nghe thấy những lời mà ông nội vừa mới nói đấy, tôi không muốn sau này ông nội hiểu lầm cái gì nữa đâu, xin anh sau này đừng... Ngô...”
Long Tư Hạo không đợi cô nói xong, ánh mắt trầm xuống, cúi đầu xuống vồ lấy đôi môi căng mọng của cô, hôn cô mang tính trừng phạt.
“Ngô ngô... Long Tư Hạo, anh buông ra.” Lê Hiểu Mạn dùng sức đẩy anh ra, nhưng lại bị anh bắt được cổ tay mảnh khảnh.
Môi lưỡi của cô hoàn toàn bị anh chiếm cứ, cô thấy không đẩy được anh, thì tìm đúng cơ hội, cắn lên môi của anh.
Long Tư Hạo hơi nhăn mày lại, cũng không rời khỏi cô, đôi mắt thâm thúy khóa chặt lấy cô, ánh mắt mạnh mẽ không nhìn ra cảm xúc.
Anh vươn một tay lên, năm ngón tay thon dài men theo đỉnh đầu cô rồi vùi vào trong mái tóc đen mềm mại của cô.
Lê Hiểu Mạn ngước mắt lên đối diện với đôi mắt thâm thúy của Long Tư Hạo, thấy anh hơi cau mày lại, cuối cùng cô cũng không nhẫn tâm cắn vào môi anh nữa.
Đôi mắt cô dần bị bao phủ bởi một tầng sương mờ, đôi mi thanh tú nhíu lại: “Long Tư Hạo, anh bỏ qua cho tôi được không?”
Long Tư Hạo nhíu chặt mày lại, anh thâm trầm liếc nhìn cô, môi mỏng nhẹ mân: “Hiểu Hiểu, cả đời này em cũng trốn không thoát đâu, tôi đã cho em một năm, nhưng em không thể cho mình hạnh phúc, vì vậy, sau hạnh phúc này của em, là do tôi mang tới.”
“Tôi không cần.” Lê Hiểu Mạn chống hai tay ở trên ngực Long Tư Hạo như cũ, cô lạnh lùng nhìn anh, lãnh đạm nói: “Long Tư Hạo, coi như là tôi cầu xin anh đi, đừng tới trêu chọc tôi nữa, đừng lại xuất hiện ở trước mặt tôi nữa, đừng nên nói dành hạnh phúc cho tôi nữa, đừng lại tới rung chuyển trái tim của tôi nữa, đừng làm bất cứ chuyện gì vì tôi nữa, xin anh hãy cách xa tôi ra, tôi hạnh phúc hay không hạnh phúc cũng không liên can tới anh, lấy thân phận địa vị của anh, anh muốn kiểu phụ nữ nào mà chẳng có, xin anh đừng lại tới dây dưa với tôi nữa.”
Mỗi câu mỗi chữ của cô đều như hóa thành lưỡi dao sắc bén hung hãn đâm vào trong lòng Long Tư Hạo, anh đau đến nỗi vặn chặn mày lại, đôi mắt tràn đầy đau đớn.