Mười người trao đổi ánh mắt, sau đó cùng ném mười miếng “bom” ra.
Vệ sĩ canh giữ ngoài biệt thự thấy có bom bay về phía mình thì lập tức hô: “Nằm sấp xuống.”
Lập tức, có mấy chục người nằm sấp xuống, cũng có người chạy tán loạn.
Vừa thấy họ loạn, Hỏa Mân Côi am hiểu phi tiêu lập tức bắn phi tiêu ra, trúng ngay hai tên vệ sĩ.
Bên cạnh cũng nhanh chóng bắn ra 3 mũi tên, bắn trúng ba tên.
“A a a...” Vệ sĩ liên tiếp ngã xuống.
Bom rơi xuống đất cũng không có nổ mạnh, nhưng vệ sĩ xung quang biệt thự đã hoàn toàn rối loạn, đúng là thời cơ tốt.
Bọn người Xích Xà nhận được mệnh lệnh của Long Tư Hạo, thừa dịp bọn họ bối rối mà chạy hết sức ra ngoài.
Vệ sĩ nhìn thấy mười người họ thì cuống quít giơ súng lên bắn, Hỏa Mân Côi vung roi, cuốn lấy một tên vệ sĩ, khiến tên đó bay lên, lúc thu lại roi cũng là lúc tên kia bổ nhào vào đồng đội.
Đám người Xích Xà thấy thế, liền tận dụng lợi thế và vũ khí chế ngự bọn họ.
Dưới lầu vốn có mấy chục người, tất cả đều có vũ khí, nhưng lại bởi vì thủ đoạn độc ác của mười người dọa đến mức quên cả nổ súng.
Năm người đứng trên mái nhà thấy vậy, lúc phản ứng lại thì lập tức nổ súng.
Lạc Thụy và Lăng Hàn Dạ thấy thế, thì đều rút súng ra, bắn trúng tay một người khiến súng rơi xuống.
Lăng Hàn Dạ nhìn năm người kia, rồi nhìn Long Tư Hạo: “Long thiếu, Tôi và Lạc Thụy yểm trợ anh, anh mau lên lầu cứu Hiểu Hiểu đi.”
“Mọi người cẩn thận.”
Nói xong, Long Tư Hạo giơ súng lên, lắc mình lên lầu, những người ngăn cản không phải là bị Lạc Thụy và Lăng Hàn Dạ đánh trúng thì cũng bị anh đánh trúng.
Nhưng họ cũng không đánh vào chỗ hiểm, đều giữ lại cho mấy tên vệ sĩ ấy một mạng.
Long Tư Hạo dùng tốc độ nhanh nhất lên lầu hai, bốn tên vệ sĩ ở cửa thấy Long Tư Hạo, còn chưa kịp giơ súng lên đã bị anh đánh ngã.
“Hiểu Hiểu.”
Anh đẩy cửa ra, nhìn qua một vòng, sau đó thấy một cô gái nằm úp sấp trên sofa.
“Hiểu Hiểu.”
Anh thần tốc tiến lên, khom người, đang định đỡ thì cô gái trên sofa lập tức nhảy lên, còn nổ một phát súng về phía anh.
Long Tư Hạo thân thủ nhanh nhẹn, nghiêng người tránh được.
Cô gái kia thấy không bắn trúng được Long Tư Hạo thì lại nổ súng, sau khi Long Tư Hạo thấy rõ cô ta không phải Lê Hiểu Mạn thì đưa chân đá rơi khẩu súng trong tay cô ta, sau đó tiến lên, đặt súng vào cằm cô gái đó.
Anh nheo mắt, ánh mắt lạnh thấu xương khiến người ta sợ hãi: “Cô là ai? Hiểu Hiểu đâu?”
Cô gái đó mặc quần áo giống giống như Lê Hiểu Mạn, cùng kiểu tóc, thân hình cũng giống, nhưng khuôn mặt thì cực kì xa lạ.
Nhìn thấy ánh mắt của anh, cô ta hơi sợ: “Chủ nhân... Đã sớm đưa cô ta đi rồi, anh không tìn thấy cô ta đâu.”
Chủ nhân trong miệng cô ta đương nhiên là chỉ Knox.
Trước khi Long Tư Hạo tới, Knox đã lén đưa Lê Hiểu Mạn đi rồi.
Nghe cô gái đó nói Lê Hiểu Mạn bị đưa đi, ánh mắt Long Tư Hạo phát lạnh, vẻ mặt khiến người ta cực kì sợ hãi: “Hiểu Hiểu bị đưa đi đâu rồi?”
Vẻ mặt của anh khiến cô ta sợ hãi, cô ta run rẩy nói: “Tôi... Tôi... Tôi không biết, tôi chỉ... Nghe lệnh chủ nhân chờ ở đây thôi.”
Long Tư Hạo lạnh lùng liếc cô ta một cái, sau đó nhấc cả người cô ta ném ra ngoài.
“A...”
Cô gái đó va vào tường rồi rơi xuống đất, hôn mê bất tỉnh.
Long Tư Hạo nhìn quét trong phòng một vòng, sau đó sải bước rời khỏi.
Vệ sĩ dưới lầu đã giải quyết gần hết, những người bị thương đều ngã trên mặt đất.
Lạc Thụy thấy thế, đan hai tay vào nhau, nhắc: “Tội lỗi, tội lỗi, may là không giết người.”
Anh ta hơi ngẩng đầu, thấy Long Tư Hạo xuống lầu một mình thì nghi ngờ hỏi: “Tổng giám đốc, sao anh lại xuống một mình? Tổng giám đốc phu nhân đâu? Cô ấy không chịu theo anh sao?”
Lăng Hàn Dạ thấy Long Tư Hạo đi xuống một mình, cũng vô cùng nghi ngờ: “Long thiếu, Hiểu bảo bối của anh không có trên lầu sao?”
Long Tư Hạo nheo mắt, siết chặt súng trong tay, lạnh lùng nói: “Hiểu Hiểu bị đưa đi rồi.”
“Cái gì?”
Lạc Thụy trợn mắt, sau đó nhăn mày: “Knox này cũng giả dối quá đi mất, chẳng lẽ ông ta biết đêm nay anh sẽ đến, cho nên chuyển tổng giám đốc phu nhân đi trước?”
“Shit!”
Gương mặt tuấn mĩ của Long Tư Hạo lạnh như băng, hận không thể băm Knox ra thành trăm mảnh.”
Nếu không phải nể tình Knox đã từng cứu anh, thì chỉ dựa vào chuyện ông ta dám bắt Hiểu Hiểu của anh nhốt ở đây, anh đã sớm lấy mạng ông ta rồi.”
Mắt Lăng Hàn Dạ phát lạnh: “Knox cũng quá giảo hoạt rồi.”
Anh nhìn sang Long Tư Hạo, giọng điệu nghiêm trọng: “Long thiếu, tiếp theo anh định làm thế nào?”
Lạc Thụy nheo mắt: “Để tôi nói, để Cowan về tổng hội kêu người, đêm nay trực tiếp tấn công vào hang ổ của Knox, ông ta dám đưa tổng giám đốc phu nhân đi, chúng ta phải dạy cho ông ta một bài học.”
Cowan đứng thứ sáu trong mười người, tốc độ nhanh nhất, tuy không khoa trương đến mức vượt nóc băng tường, nhưng tốc độ leo núi cực nhanh, nhất là khi chạy, tốc độ có hể so với một chiếc xe nhỏ, hơn nữa anh ta còn là người điều khiển phi cơ ưu tú nhất, nếu muốn về tổng hội gọi người, đương nhiên phải đi bằng trực thăng cho nhanh rồi.
Lúc này, một chuỗi tiếng bước chân truyền đến, như là một đội ngũ chạy tới.
Xích Xà, Hỏa Mân Côi và mười người nghe tiếng thì lập tức bảo về xung quanh Long Tư Hạo.
Lạc Thụy Lạc Thụy thấy vậy, sắc mặt nghiêm trọng: “Tổng giám đốc, có đội ngũ rất lớn tới đây, chúng ta đánh hay không?”
Lạc Thụy đã giơ súng lên, chỉ chờ đại chiến với quân của Knox thôi.
Long Tư Hạo thấy Lạc Thụy che trước mặt mình thì kéo anh ta ra, dẫn đầu phía trước.
Anh lạnh lùng nhìn đội ngũ kia, không hạ lệnh bất cứ điều gì.
Đi đầu là Knox, Furlung đi bên cạnh ông ta.
Long Tư Hạo vẫn không hạ lệnh, đứng tại chỗ chờ Knox mang người đến gần.
Knox đến nơi, lạnh lùng nhìn vệ sĩ bị thương ngã trên đất, ông ta nhắm chặt mắt, vỗ tay: “Glen, nhanh như vậy đã san bằng chỗ này, tôi quả nhiên không nhìn nhầm cậu, lấy thực lực và năng lực của cậu, nếu trở thành người lãnh đạo của gia tộc Knox, cậu nhất định sẽ khiến nó không ngừng lớn mạnh.”