Đáy mắt tĩnh mịch của anh điểm nét cười, sáng rực nhìn cô, giọng nói trầm thấp dịu dàng: “Hiểu Hiểu, anh bỉ ổi nhưng không phong lưu, cho dù em tin hay không, năm năm nay anh chưa từng chạm vào cô gái nào khác, chỉ lúc đối diện với em anh mới bỉ ổi được thế này, tin anh đi, chỉ có em mới khiến anh trở thành động vật suy nghĩ bằng nửa thân dưới thôi.”
Dứt lời, anh liền cúi đầu hôn lên môi cô.
Lời nói của anh khiến Lê Hiểu Mạn rung động, đôi mắt trong veo của cô nhìn người đàn ông tuấn tú này chăm chăm, đôi mắt ánh lên vẻ phức tạp, không hề đáp lại.
Long Tư Hạo trằn trọc hôn lên môi trên của cô một chốc, không thấy cô đáp lại, anh tách môi của cô ra, bàn tay lớn trắng trẻo cầm lấy bàn tay nhỏ bé của cô đặt lên cổ anh, ánh mắt nóng rực nhìn cô, giọng nói trầm thấp khàn khàn: “Đáp lại anh, chỉ lúc này thôi, được không?”
Giọng nói trầm thấp của anh ẩn chứa vẻ khẩn cầu, Lê Hiểu Mạn chau đôi mày thanh tú, đôi mắt trong suốt đối diện đôi mắt hẹp dài bị tình dục đốt cháy của anh, đôi mắt khẩn cầu khiến cô xúc động.
Cô rũ mắt xuống, khẽ mím môi: “Long Tư Hạo… A…”
Long Tư Hạo lại cúi xuống lần nữa, hôn lên môi cô, giọng nói trầm khàn: “Đừng nói gì hết, cũng đừng nghĩ gì cả, chúng ta tạm thời vứt bỏ hết thảy được không?”
Dứt lời, nụ hôn dịu dàng của anh đã rơi lên mặt, lên mũi, lên môi cô.
Đón nhận nụ hôn dịu dàng của anh, trong đôi mắt Lê Hiểu Mạn như có ánh lệ, nhìn khuôn mặtt uấn tú vô cùng của anh, cô thấp giọng hỏi một câu: “Anh…”
Long Tư Hạo lại cắn mạnh lên môi cô, ánh mắt sáng rực nhìn cô: “Để em không nói được gì hết, nên phạt.”
Dứt lời, anh lại trằn trọc cắn môi cô, ra sức mút chiếc lưỡi thơm tho của cô.
Lê Hiểu Mạn bị đau hít một hơi, cô híp mắt lại, cắn ngược lưỡi Long Tư Hạo để trả thù.
Hai người anh cắn tôi đuổi, tôi cắn anh đuổi, chẳng biết ai kéo ai, lưỡi hai người cứ dây dưa một chỗ.
Bàn tay nóng bỏng của Long Tư Hạo giữ chặt gáy của cô, nụ hôn mạnh mẽ cuồng dã, bàn tay mảnh khảnh của Lê Hiểu Mạn ôm cổ anh, môi lưỡi dây dưa kín kẽ với anh.
Không khí càng lúc càng mập mờ, lan tràn hương vị kiều diễm, lại một trận đại chiến bắt đầu.
Mãi đến rạng sáng, Lê Hiểu Mạn mới mệt mỏi thiếp đi, cô kiệt sức nghiêm trọng, liền ngủ suốt một ngày.
Lúc cô tỉnh lại thì trời đã tối, chẳng biết Long Tư Hạo đã đi từ bao giờ, không còn ở bên cô nữa.
Tỉnh lại cô liền muốn ngồi dậy, nhưng vừa nhỏm người lên đã thấy đau, cả người bủn rủn kiệt sức, nằm trên giường mà cô suýt thở không ra hơi.
Trải qua vận động mạnh và tiêu hao thể lực khiến cô rất đói, bây giờ cô muốn ăn gì đó nhưng lại không có sức.
Cô nhịn đau, đang lúc muốn ngồi dậy, một cô hầu cung kính bước vào.
“Thiếu phu nhân, cô tỉnh rồi, có muốn dùng bữa không ạ?”
Thấy cô hầu bước tới, lúc đầu Lê Hiểu Mạn hơi ngại, đang định kéo chăn đắp kín thì mới phát hiện cô đã mặc đồ rồi.
Mắt cô khẽ run, khỏi cần nói, chắc chắn là Long Tư Hạo mặc cho cô rồi.
Thật ra anh làm rất tốt mặt này, bất kể là năm năm trước hay bây giờ, sau mỗi lần bọn họ hoan ái, anh lại tắm rửa giúp cô, múc nước cẩn thận dịu dàng lau cho cô, sau đó sẽ mặc quần áo vào cho cô.
Nghĩ đến sự điên cuồng của anh hôm qua, khuôn mặt xinh đẹp của cô nóng lên, lại đỏ bừng.
Hôm qua là lần đầu tiên bọn họ ngọt ngào ấm áp kích tình sau năm năm.
Ngày hôm qua cô và anh không nghĩ gì cả, dứt bỏ tất cả, không ngừng dây dưa, điên cuồng như thể muốn khắc cốt ghi tâm lẫn nhau, lúc này trong lòng cô còn rung động đến phát run.
Không biết có phải ảo giác hay không, ngày hôm qua cô cảm nhận được tình yêu mãnh liệt và sâu đậm của anh dành cho cô.
Tình yêu còn sâu đậm hơn năm năm trước kia như cơn sóng động trời đánh úp vào lòng cô, bao kín cả thể xác lẫn tinh thần của cô.
Nếu như Long Tư Hạo nói còn yêu cô là thật, vậy tại sao năm năm trước anh lại nói những lời tuyệt tình kia?
Vẻn vẹn chỉ vì con gái bọn họ đã không còn nữa sao?
Nghĩ đến việc anh nói rời xa cô là vì có nỗi khổ riêng, đôi mắt thanh tịnh của cô nhắm chặt lại, rốt cuộc là anh có nỗi khổ gì?
Sống chung chăn chết chung mộ, đây là lời anh từng nói… lúc đó anh kiên định, cố chấp và chân thành như thế, không hề giống nói dối.
Năm năm trước, cô đau lòng vô cùng vì mất con gái, vốn không thể đủ tỉnh táo để phân biệt thật giả, vì thế sau khi Long Tư Hạo nói những lời tổn thương kia xong, cô liền sụp đổ, cũng tin lời anh nói, tin rằng anh vẫn luôn đùa giỡn cô, không yêu cô, còn xem cô như công cụ sinh con.
Năm năm sau, cô vẫn luôn trốn tránh, không đi sâu vào những chuyện này, hôm nay nhớ lại, cô chợt cảm thấy biểu hiện ngày đó của Long Tư Hạo đúng là quá kích động.
Nếu như anh thật sự yêu cô, cho dù không còn con nữa, anh cũng sẽ không nói những câu đau lòng kia rồi rời khỏi cô.
Cho dù anh thật sự hiểu lầm cô và Hoắc Vân Hy, anh cũng sẽ không rời xa cô, bởi vì không phải là giữa bọn họ chưa từng có hiểu lầm.