Mục lục
Sai Gả Kinh Hôn: Tổng Giám Đốc Xin Kiềm Chế Full dịch
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.

Nhìn cô kiều mỵ động lòng người, ánh mắt Long Tư Hạo đầy tình ý, môi mỏng khẽ phun ra hai chữ: “Không có.”

Lê Hiểu Mạn nhướng mày: “Thật sao?”

Long Tư Hạo cười tao nhã, ôm chặt cô: “Ông xã nào dám lừa vợ yêu?”

“Ha ha...” Lê Hiểu Mạn bị anh chọc cười, cô thật sự rất yêu anh, ở bên anh, ngoài hạnh phúc còn có cảm động, mà lại không bao giờ nhàm chán, bởi vì anh luôn có cách khiến cô vui vẻ.

“Bà xã, em vẫn chưa nói vì sao lúc nãy lại hỏi vậy?”

“Em...” Lê Hiểu Mạn cúi xuống, không biết có nên nói chuyện Long Quân Triệt với anh không.

Thấy cô muốn nói lại thôi, Long Tư Hạo nhìn cô: “Sao vậy? Sao em không nói?”

Nghĩ đến việc vợ chồng thì không nên có gì giấu giếm nhau, Lê Hiểu Mạn ngẩng đầu nhìn anh hỏi: “Tư Hạo, anh có biết một người tên là Long Quân Triệt không?”

Nghe cô nhắc tới Long Quân Triệt, Long Tư Hạo liền kinh ngạc, chăm chú nhìn cô: “Sao em lại biết Long Quân Triệt?”

Anh nhìn cô chằm chằm, sắc mặt có vẻ nghiêm trọng.

Lê Hiểu Mạn thấy anh vừa nghe đến Long Quân Triệt liền thay đổi sắc mặt thì nhíu mày, thăm dò hỏi: “Tư Hạo, sao vậy? Anh biết Long Quân Triệt đó sao?”

Long Tư Hạo đương nhiên là biết Long Quân Triệt, bởi vì bọn họ là đối thủ.

Sắc mặt của anh có vẻ rất khẩn trương: “Bà xã, nói cho anh biết trước, sao em lại biết Long Quân Triệt.”

Thấy sắc mặt anh không tốt, có vẻ vô cùng khẩn trương, lúc này Lê Hiểu Mạn mới kể lại chuyện quen biết với Long Quân Triệt thế nào.

Sau khi nghe xong, Long Tư Hạo sắc mặt phức tạp nhìn: “Năm năm trước em đã biết ông ta rồi?”

Lê Hiểu Mạn khẽ gật đầu, sắc mặt áy náy nhìn anh: “Tư Hạo, anh không giận em chứ? Xin lỗi, năm năm trước không phải là em cố ý gạt anh chuyện quen biết Long Quân Triệt, chỉ là lúc đó xảy ra quá nhiều việc nên em không để ý, em cũng không ngờ lúc đó là Long Quân Triệt cố ý tiếp cận em.”

Thấy cô áy náy, Long Tư Hạo dịu dàng nhìn cô: “Bà xã, anh không trách em.”

Nhìn thấy đôi mắt thâm tình của anh, Lê Hiểu Mạn cong mắt cười: “Em biết chồng em là người khoan dung độ lượng nhất mà.”

Long Tư Hạo kéo cô ngồi xuống sofa trong phòng nghỉ, nheo mắt nhìn cô: “Nói tất cả những chuyện em biết về Long Quân Triệt cho anh, vừa rồi em hỏi cậu có phải liên quan đến ông ta không?”

“Vâng!” Lê Hiểu Mạn gật đầu nhìn anh: “Hôm nay ông ta đến phòng làm việc của em, nói với em rằng ông ta là cậu của anh, còn nữa, những bức ảnh trong hôn lễ năm năm trước, đều là kiệt tác của ông ta và Hoắc Vân Hy.”

Ánh mắt Long Tư Hạo trầm xuống, đáy mắt hiện lên sát khí: “Ông ta qua lại với Hoắc Vân Hy?”

Chẳng trách lúc anh điều tra Hoắc Vân Hy, chỉ tra được sau lưng anh ta có một thế lực, thì ra là Long Quân Triệt làm chỗ dựa cho anh ta.

Anh cũng không ngờ Long Quân Triệt lại tìm đến Hoắc Vân Hy.

Xem ra Long Quân Triệt vì đối phó với anh mà tốn không ít tâm tư.

Nếu anh không đoán sai, Long Quân Triệt tìm tới Hoắc Vân Hy nhất định là nhất định là cho rằng anh sẽ không có chút phòng bị nào với anh ta, như vậy ông ta và Hoắc Vân Hy có thể đánh bại anh một cách bất ngờ.

Mà theo như tính cách của Long Quân Triệt, ông ta nhất định sẽ huấn luyện Hoắc Vân Hy, nói vậy Hoắc Vân Hy bây giờ chắc chắn là khác xa Hoắc Vân Hy năm năm trước rồi.

Anh đột nhiên nghĩ tới chuyện Hoắc Vân Hy ra tay với anh ở lễ tang của Lê Tố Phương, chẳng trách bản lĩnh của anh ta tốt hơn nhiều, thì ra là công lao của Long Quân Triệt.

Lê Hiểu Mạn thấy anh nhíu mày không nói gì thì hỏi: “Tư Hạo, anh đang nghĩ gì vậy?”

Long Tư Hạo thu lại suy nghĩ, lo lắng nhìn cô: “Hiểu Hiểu, Long Quân Triệt không phải là người lương thiện gì, ông ta tìm em nhất định là có mục đích, vì an toàn của em, sau này em không nên đến phòng làm việc nữa, chuyện ở đó giao cho...”

Lê Hiểu Mạn không đợi anh nói xong đã đưa tay che miệng anh lại, mỉm cười: “Tư Hạo, em biết là anh lo lắng cho em, nhưng em không còn là Lê Hiểu Mạn cần phải bảo vệ trước đây nữa, tin em, em sẽ bảo vệ tốt bản thân, em có trực giác là Long Quân Triệt đó tuy không phải người tốt, nhưng cũng sẽ không đến nỗi nào đâu, anh cứ yên tâm, vì anh, vì Nghiên Nghiên, em nhất định sẽ không để ai làm tổn thương mình nữa.”

Thấy cô kiên định như vậy nhưng Long Tư Hạo vẫ có chút lo lắng, anh sợ Long Quân Triệt sẽ vì đối phó anh mà làm tổn thương cô.

Anh không muốn vì chuyện này mà cô phải chịu bất cứ tổn thương nào.

Lê Hiểu Mạn thấy Long Tư Hạo vẫn lo lắng nhìn mình thì nhíu mày: “Tư Hạo, thật sự không cần lo lắng cho em, tuy em là phụ nữ, nhưng vẫn có năng lực bảo vệ bản thân, năm năm qua, em cũng không phải chỉ sống không.”

Long Tư Hạo nhìn cô cười: “Năm năm này thật sự em thay đổi rất nhiều, nhưng vẫn là Hiểu Hiểu mà anh yêu.”

“Vậy em về phòng làm việc.” Lê Hiểu Mạn nhìn Long Tư Hạo nói, sau đó đứng lên.

Long Tư Hạo thấy thế thì kéo cô vào lòng, ánh mắt nóng bỏng nhìn cô: “Chiều anh một chút đi.”

Lê Hiểu Mạn mềm mại đáng yêu nhìn anh, khuôn mặt thanh lệ khẽ cười: “Buổi tối nhất định sẽ chờ anh, em ra ngoài đây.”

Lê Hiểu Mạn mang bản hợp đồng ra khỏi phòng nghỉ, Long Tư Hạo lưu luyến nhìn theo.

Anh vốn định đưa cô đi,nhưng cô không cho.

Cô vừa ra tới đã nhìn thấy sau lưng thư kí của Long Tư Hạo có ba người mặc đồ tây.

Ba người đó đều khoảng bốn năm mươi tuổi, có vẻ là cấp cao trong công ty.

Thứ mà ba người cầm trong tay chính là đơn từ chức.

Cô đứng qua một bên, sau khi thấy ba người đàn ông kia vào phòng Long Tư Hạo thì hỏi thư kí: “Bọn họ tới đây làm gì?”

Thư kí cung kính nhìn Lê Hiểu Mạn: “Tổng giám đốc phu nhân, bọn họ đều là những cấp cao trong công ty, phải đưa đơn từ chức cho tổng giám đốc, mấy ngày nay đều có người cấp cao rời khỏi công ty.”

Nghe vậy, Lê Hiểu Mạn hơi nheo mắt lại, sâu xa nhìn ba người kia, sau đó rời khỏi TE.

Ngồi vào xe, cô gọi cho Lạc Thụy, người đến trường với Tiểu Nghiên Nghiên mỗi ngày.

Nhận được điện thoại của cô, Lạc Thụy vô cùng kinh ngạc.

“Oa, tổng giám đốc phu nhân, sao lại gọi cho tôi vậy? Có phải là nhớ tiểu thư Nghiên Nghiên không? Để tôi đưa điện thoại cho cô bé.”

“Không cần, là tôi có chuyện muốn hỏi anh.”

“Tổng giám đốc phu nhân có gì cứ việc nói, tôi nhất định sẽ nói hết nói tuốt...”

Lạc Thụy ở đàu bên kia điện thoại lại bắt đầu phát huy tinh thần dong dài của anh, Lê Hiểu Mạn hơi hơi bĩu môi, hỏi: “Anh có biết vì sao dạo này cấp cao trong TE đều xin từ chức không?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK