Lê Chấn Hoa thấy cô muốn đút cho mình thì thôi không kiên trì muốn lấy canh trong tay cô nữa, chỉ là trong lòng càng cảm thấy áy náy hơn.
Ông cảm thấy chị mình sau khi đưa Lê Hiểu Mạn đi rồi đối xử tốt với cô, hẳn là vì cảm thấy có lỗi với cô.
Mà nguyên nhân xa cách với Lê Hiểu Mạn sau này ông cũng không biết.
Giúp Lê Chấn Hoa ăn xong, Lê Hiểu Mạn nói mấy câu với ông, để cho Lê Văn Bác ở lại chăm sóc Lê Chấn Hoa, sau đó cô mang bát xuống bếp rửa.
Cô rửa xong cũng đúng lúc Lê Văn Bác đang ra khỏi phòng Lê Chấn Hoa.
Thấy vậy, Lê Hiểu Mạn đi lên phía trước, thấy Lê Chấn Hoa nghỉ ngơi, cô mới ngẩng đầu nhìn Lê Văn Bác sắc mặt không tốt lắm: “Anh Văn Bác, em có lời muốn nói với anh, chúng ta ra sân thượng được không.”
Lê Văn Bác gật nhẹ đầu đi theo cô.
Lên sân thượng, Lê Hiểu Mạn xoay người về phía anh, đôi mi thanh tú nhíu chặt: “Anh Văn Bác, giờ thân thể cậu không tốt như trước, năm nào cũng mệt đi không ít, nhưng cậu vừa phải bận rộn chuyện trong cửa hàng, vừa trong nhà, thật quá sức, cậu cần người chăm sóc, mà anh không thể thời thời khắc khắc chăm sóc cậu, vậy nên...”
Lê Văn Bác cắt ngang lời cô, nhìn sâu vào mắt cô: “Mạn Mạn, anh biết em muốn nói cái gì? Em muốn anh sớm kết hôn đi đúng không?”
Lê Hiểu Mạn nhìn anh gật nhẹ đầu: “Anh hiểu là được rồi, giờ cậu rất mong anh kết hôn sinh con, anh đừng làm cậu thất vọng. Nếu như anh gặp được cô gái nào tốt cũng đừng bỏ lỡ.”
Lê Văn Bác nhíu chặt mày, đáy mắt hiện lên vẻ mất mác nồng đậm, buồn bã nói: “Mạn Mạn, anh biết phải làm gì.”
“Em sẽ trở lại thăm cậu, giờ em về nhé.”
Dứt lời, cô liền đi vào phòng khác, đi thẳng tới cửa.
Ngay sau đó, Lê Văn Bác thấy cô đi ra cửa, liền nói: “Mạn Mạn, để anh đưa em đi.”
Lê Hiểu Mạn mở cửa, nhướng mày cười: “Không cần đâu, anh ở lại chăm sóc cậu đi.”
Nghe cô nói không cần, trong lòng Lê Văn Bác càng thêm mất mát, anh vẫn đứng nguyên tại chỗ, nhìn cô rời đi, cho đến khi thân ảnh cô biến mất ở cửa, anh vẫn nhìn theo hướng đo.
Lê Hiểu Mạn vừa đi ra liền nhận được điện thoại của Long Tư Hạo.
“Vợ có cần chồng đi đón không?”
“Không cần đâu, tự em về được rồi, em không muốn chồng mệt.” Vừa nghe thấy giọng nói trầm thấp quen thuojc của Long Tư Hạo, vì biết tình hình sức khỏe của anh nên trong lòng liền cảm thấy không tốt.
Chỉ cần Long Tư Hạo và Nghiên Nghiên ở bên cạnh là cô đã đủ hài lòng rồi.
“Thật sự không cần?” Giọng nói trầm thấp dễ nghe của Long Tư Hạo lại vang lên bên tai cô.
“Ừm! Không cần đâu, em tự về được rồi.”
...
Cúp máy xong, cô rốt cuộc cũng tới chỗ xe.
Khi mở cửa xe chuẩn bị ngồi vào, lại thấy chồng cô, Long Tư Hạo đang ngồi ở vị trí lái xe.
“Tư Hạo...” Cô mở lớn mắt, kinh ngạc nhìn anh: “Sao anh lại ở đây?”
Sau đó cô nhìn chỗ ngồi phía sau, hỏi anh: “Nghiên Nghiên đâu anh?”
Long Tư Hạo dịu dàng nhìn cô: “Lạc Thụy đưa con bé về biệt thự Thủy Lộ rồi.”
Lê Hiểu Mạn gật đầu, sau đó ngồi vào trong xe.
Sau khi cô ngồi vào xe, Long Tư Hạo nghiêng người lại gần cô, thắt dây an toàn cho cô.
Nhìn người đang ông tuấn mỹ lại tỉ mỉ ôn nhu như vậy, Lê Hiểu Mạn hạnh phúc cười: “Cảm ơn ông xã.”
Long Tư Hạo khẽ nhướng mày, ánh mắt dịu dàng nhìn cô: “Cảm ơn chồng mà chỉ nói thôi sao? Không có hành động kèm theo sao?”
Lê Hiểu Mạn cười, nghiêng người tới gần anh, chủ động định hôn lên môi anh, thì anh nghiêng mặt, cô lại hôn lên một cái, anh lại quay sang phải để cô hôn một cái nữa.
Lúc cô chuẩn bị lùi lại, Long Tư Hạo giữ lấy eo cô, ngón tay thon dài chỉ vào môi mình: “Vợ, còn chỗ này nữa.”
Lê Hiểu Mạn dịu dàng đáng yêu nhìn anh, sau đó hôn lên môi anh.
Long Tư Hạo thấy cô ngày càng nhu hòa, trong mắt đong đầy hạnh phúc, giọng nói trầm thấp: “Cậu em thế nào rồi?”
Lê Hiểu Mạn hơi nhíu mi: “E là còn phải nằm trên giường một thời gian dài nữa.”
Long Tư Hạo vươn tay vuốt chỗ nhíu mày của cô, ánh mắt cưng chiều: “Hiểu Hiểu, đừng quá lo lắng, cậu em rồi sẽ ổn thôi.”
Lê Hiểu Mạn ngẩng đầu nhìn Long Tư Hạo gật đầu: “Ừm.”
Cô lại lo lắng nói: “Cậu cũng lớn tuổi rồi, lúc anh Văn Bác không có ở nhà, em rất không yên lòng, dù sao cậu cũng không còn trẻ, cũng cần một người chăm sóc.”
Long Tư Hạo mắt chứa ý cười nhìn cô: “Cho nên?”
“Em đang nghĩ hay là thuê cho cậu bảo mẫu, hoặc là...”
Long Tư Hạo cười, nói tiếp lời Lê Hiểu Mạn: “Tìm giúp một người bạn.”
“Ừ.” Lê Hiểu Mạn cười gật đầu: “Chồng hiểu em như vậy, thật đúng là một người chồng tốt, vợ chỉ muốn yêu chồng mãi thôi.”
“Yêu chồng mãi thôi?” Mắt Long Tư Hạo sáng ngời, đáy mắt tràn ngập ý cười, môi mỏng vẽ ra nụ cười mê hoặc, hài hước nói: “Được chúng ta trở về lập tức yêu chồng mãi thôi.”
Dứt lời, anh liền khởi động xe, như mãnh hổ lao ra khỏi khu dân cư, tựa như đang rất khẩn cấp về nhà yêu đương với Lê Hiểu Mạn.
Ý của anh là gì, Lê Hiểu Mạn đương nhiên hiểu rõ.
Nhìn Long Tư Hạo lái xe gấp gáp, gương mặt cô đỏ lên vài phần, chồng cô thật là "hư".
Cô bảo yêu anh mãi thôi đâu phải là ý kia, vậy mà anh cứ muốn hiểu theo ý đó.
Đúng là một người đàn ông "hư" mà, nhưng đây lại là người cô yêu đến tận xương tủy.
Bọn họ đêm đã đúng như vậy, Long Tư Hạo thật lo lắng cho thân thể của anh, nhưng Long Tư Hạo hết lần này tới lần khác không tiết chế lại.
Ngày hôm sau, Long Tư Hạo không tới công ty, mà gọi Lê Hiểu Mạn dậy, muốn đưa cô đi thử áo cưới.
Dù bây giờ còn rất nhiều chuyện chưa xử lý tốt, người thần bí kia còn chưa bắt được, nhưng anh không muốn chờ đợi thêm nữa.
Lấy giấy chứng nhận, chụp ảnh áo cưới, tiến hành hôn lễ, không thiếu phần nào.
Giờ đã có giấy chứng nhận, nhưng còn chưa chụp ảnh áo cưới, chưa thể làm hôn lễ đối với anh là một tiếc nuối lớn, hơn nữa, anh cũng không muốn ủy khuất Hiểu Hiểu.
Anh muốn làm một hôn lễ thật lớn, khiến cho cả thế giới biết Hiểu Hiểu chính là vợ của anh.
Vậy nên anh muốn tiến hành hôn lễ sớm một chút, tránh cho đêm dài lắm mộng.
Gọi Lê Hiểu Mạn dậy xong anh liền đi bế cô vào phòng tắm, lấy kem đánh răng cho cô, sau khi cô đánh răng xong thì rửa mặt cho cô, sau đó bên cạnh phục vụ chu đáo từ mặc quần áo, chải đầu.
Không tới nửa giờ sau khi dậy, Lê Hiểu Mạn đã ăn mặc rất chỉnh tề.
Nhìn mình trong gương, cô cười nhìn Long Tư Hạo: “Tư Hạo, anh nghĩ chúng ta nên chụp ảnh ở đâu cho đẹp?”
Thật ra thì cô cũng sớm muốn đi chụp ảnh. Được chụp ảnh áo cưới với người mình yêu là một chuyện rất hạnh phúc.
Vậy nên sau khi bị anh đánh thức, nói muốn đi chụp ảnh cưới, cô liền rất phối hợp dậy theo.
Long Tư Hạo trong mắt tràn ngập nụ cười nhìn Lê Hiểu Mạn, ánh mắt yêu chiều: “"Duyên kiếp này", "Thiên trường địa cửu", "Yêu", "Trăm năm hạnh phúc", mấy tiệm áo cưới này em muốn đến đâu? Hay chúng ta ra nước ngoài chụp?”
- -Huyên Huyên có lời muốn nói--
Người thần bí chưa từng xuất hiện, chỉ có cái tên, sau này người này sẽ chính thức lộ diện, về nguyên nhân thì nhất định là có liên quan đến việc chụp ảnh của Hiểu Hiểu và Long Tư Hạo, vậy nên họ có thể thuận lời chụp ảnh cưới không? Người thần bí sẽ mặt đối mặt với Hiểu Hiểu.