Mục lục
Sai Gả Kinh Hôn: Tổng Giám Đốc Xin Kiềm Chế Full dịch
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.

Tập đoàn TE, phòng làm việc Tổng giám đốc.

Thư ký gõ cửa tiến vào, đưa một túi văn kiện cho Long Tư Hạo đang ngồi trước bàn làm việc gọi điện thoại Lê Hiểu Mạn.

“Tổng giám đốc, có người ẩn danh gửi cho anh…”

Long Tư Hạo quét qua túi văn kiện thư lý đưa cho anh, kêu cô ta ra ngoài, tiếp tục nói chuyện điện thoại với Lê Hiểu Mạn.

Thư ký đặt túi văn kiện lên bàn làm việc liền cung kính đi ra ngoài.

Long Tư Hạo và Lê Hiểu Mạn nói cuộc điện thoại rất dài, mới lưu luyến không thôi cúp điện thoại.

Để ống nghe xuống, ánh mắt anh thâm trầm nhìn túi văn kiện trên bàn làm việc, cầm lên mở ra, lại thấy bên trong có một kết quả giám định DNA và một hình bé trai.

Bé trai trong hình chính là Long Dập, giống anh đến 99%.

Lúc ánh mắt sắc bén thâm trầm của anh rơi vào kết quả giám định DNA, sắc mặt anh cả kinh, nhìn chằm chằm kết quả chắc chắn anh và Long Dập là cha con.

Long Dập thật sự là con trai anh sao?

Trừ Hiểu Hiểu, anh chưa từng chạm vào phụ nữ khác, nếu Long Dập thật sự là con trai anh, vậy mẹ ruột é nhất định là Hiểu Hiểu của anh.

Chẳng lẽ năm năm trước, thật ra Hiểu Hiểu của anh sinh cặp sinh đôi một trai một gái, con gái bị nghẹt thở, con trai bị người khác ôm đi?

Sau đó anh thay đổi suy nghĩ, cảm thấy căn bản không thể nào, Hiểu Hiểu của anh mang thai, mỗi tháng anh đều đi kiểm tra cùng cô, kết quả đều là Hiểu Hiểu đơn thai, không phải sinh đôi.

Cho nên, suy nghĩ sinh đôi không xác định.

Trong đầu anh nghĩ tới đứa con gái của anh và Lê Hiểu Mạn vừa sinh ra đã chết.

Lúc ấy anh đang bị bệnh nặng, lại lo lắng Hiểu Hiểu của anh, nghe đứa nhỏ vừa sinh ra liền nghẹt thở chết, trong lòng cực kỳ bi thương, vì vậy anh không nhìn kỹ bé gái hít thở không thông đó.

Bây giờ nghĩ lại, anh trừ cảm thấy bé gái đó ngũ quan dáng dấp xinh đẹp ra, không hề giống anh, cũng không giống Hiểu Hiểu của anh.

Cho dù đứa nhỏ vừa sinh ra, giữa hai lông mày cũng nên có mấy phần giống ba mẹ mình, thế nhưng bé gái này không giống anh và Hiểu Hiểu của anh chút nào.

Lúc ấy anh không nghi ngờ bé gái chết đi, chỉ coi như đứa nhỏ mới sinh ra còn chưa nẩy nở, cho nên mới không giống anh và Hiểu Hiểu.

Hơn nữa anh vô cùng tin tưởng Hiểu Hiểu của anh, anh đương nhiên không thể đứa nhỏ vừa sinh ra liền ôm đi làm xét nghiệm DNA, nếu anh làm thế, chính là làm nhục và không tín nhiệm Hiểu Hiểu của anh.

Có lẽ người sắp đặt ôm đứa nhỏ đi nhìn trúng điểm này trong lòng anh, mới không chút kiêng kỵ, thần không biết quỷ không hay như vậy.

Long Dập có phải con trai của anh và Lê Hiểu Mạn hay không, bé gái năm năm trước y tá ôm ra có phải con gái của anh và Lê Hiểu Mạn hay không, trong lòng anh đã có đáp án, nhưng anh còn cần đi xác định.

Thu hồi suy nghĩ, ánh mắt anh sắc bén lướt qua túi văn kiện đó lần nữa, nhìn chăm chú chốc lát, anh cầm hình Tiểu Long Dập lên, thấy chữ phía sau.

Chữ viết rất đẹp, kiểu chữ đều đặn, anh vừa nhìn liền biết ba chữ kia không phải người trưởng thành viết, mà là một đứa bé.

Dường như đứa bé viết ba chữ kia, mỗi nét đều dùng lực rất lớn.

Trong lòng anh đã sớm đoán ra ai viết.

Trong hình chính là Long Dập, có lẽ chữ là bé viết.

Ba chữ Hồng Hoa Uyển, giống như đang ám chỉ anh đến Hồng Hoa Uyển.

Bỏ hình và kết quả giám định DNA vào túi văn kiện, anh gọi cho Lê Hiểu Mạn, nói anh có thể sẽ về trễ, cô và Nghiên Nghiên không cần chờ anh ăn tối, hai người cứ ăn trước.

Sau khi cúp điện thoại, anh liền cầm túi văn kiện rời khỏi TE, đích thân lái xe đến Hồng Hoa Uyển.

Xuống xe, anh đi thang máy lên thẳng tầng 19.

Cửa thang máy vừa mở, anh đi tới cửa, trực tiếp nhấn chuông.

Chuông cửa vang lên lần thứ ba, cửa mở ra, mà người mở cửa chính là Tiểu Long Dập.

Thấy Long Tư Hạo, trên mặt nhỏ nhắn đẹp trai của Tiểu Long Dập không có quá nhiều kinh ngạc.

Bé nhìn anh chằm chằm, ánh mắt phức tạp, đôi mày kiếm nhỏ nhíu thật chặt.

Long Tư Hạo cũng ngưng mắt nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn giống hệt anh, ánh mắt sâu thẳm lóe lên ưu tư phức tạp.

“Allen, là ai tới?” Một thanh âm mềm mại vang lên, một người phụ nữ tóc rối bù, đeo kính mát che nửa mặt, mặc đồ trắng tao nhã đi ra.

Nghe tiếng phụ nữ, Long Tư Hạo nhìn qua mặt người phụ nữ.

Tóc cô ta rối bù, mái che trán, đeo kính mát, mặc dù anh không thấy toàn bộ mặt cô ta, nhưng chắc chắn anh không quen khuôn mặt đó.

Anh chưa từng thấy khuôn mặt đó, nhưng giọng nói vừa rồi của cô ta làm anh cảm thấy quen thuộc.

Anh nheo mắt, ánh mắt thâm trầm sắc bén nhìn người phụ nữ mặc đồ trắng, lấy kết quả giám định DNA trong túi văn kiện ra, thanh âm chìm lãnh hỏi: “Cái này là cô gửi tới?”

Người phụ nữ không trả lời Long Tư Hạo, mà nhìn Tiểu Long Dập, giọng ôn nhu: “Allen, đi rót ly càfe đen cho ba con, ba thích nhất.”

Tiểu Long Dập nghe vậy, ngẩng đầu nhìn Long Tư Hạo, chuẩn bị đi pha càfe, nhưng Long Tư Hạo kêu bé lại.

“Chờ chút.”

Nghe tiếng, Tiểu Long Dập dừng bước, xoay người nhìn Long Tư Hạo, mày kiếm nho nhỏ nhíu lại, mím môi không lên tiếng.

Long Tư Hạo bước tới trước mặt Tiểu Long Dập, nghiêng người, nhìn mặt bé, trầm giọng hỏi: “Cháu biết quan hệ của chú và cháu?”

Tiểu Long Dập nhìn anh, nghiêm túc gật đầu, thanh âm non nớt trong trẻo: “Biết, ba là ba con.”

Nghe tiếng “ba” kia, trong lòng Long Tư Hạo căng thẳng, trái tim vô hình sinh ra đau lòng và áy náy đối với bé.

“Con đi pha càfe cho ba.” Tiểu Long Dập nhìn Long Tư Hạo nói xong liền xoay người đi pha càfe cho anh.

Sau khi Tiểu Long Dập đi pha càfe cho Long Tư Hạo, liền tiến lên, cười nhìn Long Tư Hạo, thanh âm nhu mì: “Allen của chúng ta rất hiểu chuyện.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK