Nghe Lạc Thụy nói, Lê Hiểu Mạn lại rung động không thôi, đôi mắt như ngâm suối, nước mắt không ngừng chảy.
Long Tư Hạo tốt với cô như vậy, hy sinh cho cô nhiều như vậy, cô thật sự đáng giá được anh yêu sao?
Lạc Thụy thấy nước mắt cô không ngừng rơi xuống, lại rút mấy miếng khăn giấy đưa cho cô: “Lê tiểu thư, đừng vội cảm động, tôi còn chưa nói hết, cô còn như chuyện Hoắc Vân Hy và Hạ Lâm lăn giường bị lên báo không? Đó là Hạ Lâm gửi tới điện thoại cô, đúng lúc bị Tổng giám đốc nhìn thấy, Tổng giám đốc sợ cô nhìn thấy thì tâm tình không tốt, liền xóa thay cô, Tổng giám đốc ra chút sức lực thay cô, công bố hình ảnh đó ra ngoài, còn dây chuyền kim cương màu hồng 12 carat Lê tiểu thư đeo, viên kim cương màu hồng 12 carat kia Tổng giám đốc không dễ có được, chắc Lê tiểu thư biết viên kim cương màu hồng rất ít ỏi, nhất là 12 carat càng hiếm, đúng rồi, còn một việc, cô nhất định cũng không biết, những bản thiết kế Lê tiểu thư vẽ trong lúc mang thai, Tổng giám đốc đều lén copy một bản, sau đó đích thân đưa tới Bộ phận gia công của TE, Tổng giám đốc muốn cho cô một kinh ngạc vui mừng, chỉ tiếc Tổng giám đốc bị ung thư thời kỳ cuối, năm năm qua luôn tiếp nhận điều trị, kinh ngạc vui mừng này không có cơ hội đưa cho cô, triển lãm trang sức ở New York, Tổng giám đốc đặc biệt thiết kế ba trang sức cho cô, tốn một số tiền lớn, tiêu tiền không quan trọng, quan trọng chính là tâm ý của Tổng giám đốc.”
Nghe mấy câu cuối cùng của Lạc Thụy xong, mắt Lê Hiểu Mạn xúc động lại vô cùng khiếp sợ nhìn Lạc Thụy, thanh âm khàn khàn hỏi: “Anh ấy thiết kế ba trang sức của tôi ở triển lãm New York? Trong đó có một sợi dây chuyền tên Ái Hôn không?”
Lạc Thụy nhìn cô gật đầu: “Lê tiểu thư nhìn thấy?”
Thấy Lạc Thụy gật đầu, nước mắt Lê Hiểu Mạn lại như suối trào, mấy ngày trước cô xem tạp chí trang sức cô vừa mua và Tiểu Nghiên Nghiên nhắc tới thiết kế mới ra mắt trong triển lãm New York mới biết chuyện này, lúc ấy cô còn tò mò là ai làm chuyện này.
Chẳng qua cô không nghĩ tới lại là Long Tư Hạo, điều này đối với cô mà nói đúng là một ngạc nhiên mừng rỡ rất lớn.
Cô thật sự không biết anh lặng lẽ làm nhiều chuyện cho cô sau lưng cô như vậy.
Nhưng đến bây giờ, cô chưa từng làm gì cho anh.
Lạc Thụy thấy cô không lên tiếng, mãi rơi nước mắt, anh ta híp mắt nói: “Lê tiểu thư, chuyện Tổng giám đốc làm vì cô dĩ nhiên không chỉ những chuyện này, còn rất nhiều, tôi không thể nói từng chuyện cho cô, Tổng giám đốc rất yêu cô, cũng rất thương cô, phàm là người làm tổn thương cô, Tổng giám đốc đều không bỏ qua, Lê tiểu thư nhất định không biết tình hình của Hạ Lâm hiện tại đúng không? Cô ta điên thần trí không rõ, hơn nữa Tổng giám đốc còn nắm giữ chứng cứ năm năm trước cô ta đẩy cô xuống lầu ở bệnh viện, Hạ Lâm vì bị điên nên luôn bị giam ở viện tâm thần, nhưng nếu cô ta có một ngày khôi phục bình thường, Tổng giám đốc sẽ lập tức đưa cô ta vào ngục, để cả đời này, cô ta không có cách nào nhìn thấy mặt trời lần nữa, còn Lôi Dương hãm hại cô, bây giờ anh ta cũng ở trong ngục, Tổng giám đốc khiến anh ta cả đời sống đau khổ trong ngục, đúng rồi, còn nữ giúp việc Trần Lan ném rắn giả vào tủ quần áo của cô, cô ta cũng bị quả báo, cả ngày làm bạn với rắn, bây giờ đã goodbye, còn Sophie trước kia Tổng giám đốc luôn đối đãi như em gái, cô ta suýt chút nữa chết dưới súng Tổng giám đốc, Lê tiểu thư, Tổng giám đốc thật sự làm rất nhiều rất nhiều chuyện vì cô, cô đừng do dự không quyết nữa, gả cho Tổng giám đốc đi.”
Giờ phút này Lê Hiểu Mạn đã bị cảm động vây lấy, Long Tư Hạo thật sự làm quá nhiều vì cô, chuyện cô biết đếm cũng không hết, chứ nói chi những chuyện cô không biết.
Cô không nghĩ tới Long Tư Hạo lại nắm giữ chứng cứ năm năm trước Hạ Lâm đẩy cô xuống lầu, cô cho là anh không biết chuyện này, không ngờ anh biết, không cần phải nói, nhất định là năm năm trước anh thấy chuyện cô ngã lầu không đơn giản, cố ý đi điều tra, anh thật sự rất để ý cô, cũng rất chu đáo.
Nếu như anh không đủ chu đáo, anh sẽ không điều tra chuyện này.
Cô nhìn Lạc Thụy, nghẹn ngào nói: “Tôi biết rồi, trợ lý Lạc, thật sự vô cùng cảm ơn anh cho tôi biết nhiều như vậy…”
Dừng lại, cô nhìn Lạc Thụy hỏi: “Trợ lý Lạc, tại sao anh nói Sophie là em gái của Tư Hạo?”
“Lê tiểu thư, chuyện này nói rất dài dòng, tôi nói ngắn gọn với cô, 10 năm Tổng giám đốc ở nước ngoài luôn ở gia tộc Knox, cha Sophie vì nhìn trúng năng lực của Tổng giám đốc, muốn sau này Tổng giám đốc thừa kế cả gia tộc, nên liền nhận Tổng giám đốc làm con nuôi.”
Lê Hiểu Mạn nhìn anh ta nghi ngờ hỏi: “Tại sao Tư Hạo phải ở gia tộc Knox 10 năm?”
“Cái này…” Lạc Thụy nhíu mày, không biết có nên nói cho cô hay không, sau khi ngẫm nghĩ, anh ta mới nhìn cô nói: “Lê tiểu thư, thật không dám giấu diếm, sau khi Tổng giám đốc ra nước ngoài gặp phải nguy hiểm, Tổng giám đốc bị bắt cóc lần nữa, nhưng tên bắt cóc Tổng giám đốc lần thứ hai không giống hai tên lần trước, bọn họ được huấn luyện, lúc ấy Tổng giám đốc mới 17, 18 tuổi, còn chưa biết võ thuật, hơn nữa hai quả đấm của Tổng giám đốc cũng khó địch bốn chân, cho nên bị bọn họ trói đi lần nữa, còn ném một mình Tổng giám đốc đến rừng rậm nguyên thủy không ai biết ở Pháp, để cho Tổng giám đốc tự sinh tự diệt, trên người Tổng giám đốc không có nước, không có thức ăn, hơn nữa còn phải vật lộn với dã thú, Tổng giám đốc suýt chút nữa chết trong rừng rậm, là cha Sophie cứu Tổng giám đốc, còn huấn luyện Tổng giám đốc, à, đúng rồi, Tô Dịch quen biết Tổng giám đốc lúc đó, Knox cứu Tổng giám đốc nhưng không lập tức mang Tổng giám đốc về gia tộc Knox, mà Knox mang Tổng giám đốc đi tiếp nhận khảo nghiệm cùng mười mấy người, thông qua khảo nghiệm, Knox mới mang về, qua một tháng khảo nghiệm, cuối cùng ở trong rừng rậm, chỉ có Tổng giám đốc, Tô Dịch, hai người khác sống sót, những người còn lại đều chết trong rừng rậm.”
Nghe Lạc Thụy nói, Lê Hiểu Mạn rốt cuộc biết tất cả, thì ra Tư Hạo của cô chịu nhiều cực khổ như vậy, phải sống trong rừng rậm nguyên thủy, nhất định rất chật vật.
Rốt cuộc là ai muốn đưa Tư Hạo của cô vào chỗ chết một lần nữa?
“Trợ lý lạc, anh biết lần bắt cóc ở nước ngoài là ai bày kế không?”
Lạc Thụy nhìn Lê Hiểu Mạn, cau mày, lần bắt cóc đó, sau khi Tổng giám đốc của bọn họ có thực lực và thế lực ở gia tộc Knox đã tra ra chuyện này có liên quan tới Long Quân Triệt.
Vì anh ta không biết thật ra Lê Hiểu Mạn đã gặp Long Quân Triệt, cho là cô không quen ông ta, cảm thấy nói cô cũng không biết là ai, vì vậy không nói.
Anh ta cau mày nhìn cô: “Lê tiểu thư, thật ra chuyện này còn đang điều tra, những chuyện Tổng giám đốc âm thầm làm vì cô vừa rồi, tôi biết nếu tôi không nói, cô sẽ vĩnh viễn không biết, cũng không biết lúc nào mới có thể cùng Tổng giám đốc tu thành chánh quả, tôi muốn Lê tiểu thư biết rõ, mỗi một chuyện Tổng giám đốc làm đều là vì cô, tôi nói cho Lê tiểu thư thêm một chuyện cô không biết, hơn nữa còn hiểu lầm Tổng giám đốc, năm năm trước, cô và Tổng giám đốc đến công viên tưởng niệm An Thái cúng tế mẹ Tổng giám đốc, Tổng giám đốc bắn một phát súng về phía Hạ Lâm, thật ra lần đó Tổng giám đốc không muốn giết Hạ Lâm, mà Hạ Lâm căn bản cũng không bị thương nặng, là cô ta đang diễn trò.”