Mục lục
Sai Gả Kinh Hôn: Tổng Giám Đốc Xin Kiềm Chế Full dịch
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.

Đôi mắt Lê Hiểu Mạn như nước trong veo nheo lại, không có trả lời cô, mà hướng về Long Tư Hạo.

Đôi mắt Long Tư Hạo hơi co lại, ánh mắt ôn nhu nhìn cô đi tới, trên khuôn mặt tuấn mỹ không có bất kỳ vẻ hoảng sợ.

Thanh âm anh trầm thấp êm tai: “Tại sao còn chưa ngủ?”

Khoé môi màu hồng nhạt của Lê Hiểu Mạn hơi giương lên, đi thẳng đến trước người Long Tư Hạo, tròng mắt nheo lại liếc nhìn quần áo trên người anh, tgấy áo sơ mi và quần tây anh đều ướt, cô chăm chú nhìn sau đó quét mắt qua ly trà bị đổ và Trần Lan đang cúi đầu, ngay sau đó bàn tay mảnh khảnh bé nhỏ ở trước mắt Trần Lan cởi nút áo sơ của Long Tư Hạo ra.

Vẻ mặt cô bình thản, từng chút một cởi nút áo sơ mi của Long Tư Hạo ra, Trần Lan kinh ngạc ngẩn đầu nhìn cô.

Đôi mắt Long Tư Hạo kéo căng, lông mày anh tuấn hơi nhíu lên, ánh mắt thâm thúy chăm chú nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn xinh xắn của cô, tròng mắt sâu thẩm xẹt qua tia không hiểu.

Long Tư Hạo anh tự hỏi bản thân có thể nhìn thấu tâm tư của rất nhiều người, nhưng giờ phút này anh không nhìn thấu được tiểu mỹ nhân trước mắt anh đang có ý nghĩ hành động gì.

Ánh mắt sâu thẳm dò xét nhìn cô chằm chằm, đôi mắt hẹp dài không che giấu chút nào thâm tình và mê luyến sâu.

Anh yêu cô, không chỉ là bởi vì thân thể của cô, cô thanh thuần, cũng bởi vì cô lươ ng thị, cô cứng cọi, cô mềm mại đáng yêu, còn có bọn họ từng chung hoạn nạn, cô gặp chuyện rất bình tĩnh, cô thông minh, phương thức làm việc của cô rất đặc biệt và hành động bất ngờ...

Những thứ này đều là làm anh mê luyến cùng yêu thích cô, có khi anh chỉ cần liếc mắt một cái sẽ nhìn thấu cô, khi thì để cho anh suy nghĩ không ra

Mỗi một lời mỗi một hành động của cô, một cái nhăn mày một tiếng cười, hỉ nộ ái ố, cũng dễ dàng làm động tới lòng anh, anh đối với cô càng ngày yêu càng nhiều càng đậm.

Anh cởi bỏ các nút áo sơ mi bằng tơ tằm, Lê Hiểu Mạn thay anh cởi áo sơ mi ra, sau đó cầm áo sơ mi của anh nhét vào trong tay Trần Lan.

Trần Lan thấy vậy, trợn to cặp mắt, nhìn Long Tư Hạo, rồi nhìn về phía Lê Hiểu Mạn, mặt đầy kinh ngạc: “Thiếu phu nhân, cái này...”

Lê Hiểu Mạn liếc mắt nhìn khuôn mặt đầy kinh ngạc của cô, hai tay mảnh khảnh đặt trên dây nịt da của Long Tư Hạo động tác êm ái tgay anh cởi dây nịt da ra.

Lúc cô cởi áo sơ mi của Long Tư Hạo xuống, trên khuôn mặt tuấn mỹ của Long Tư Hạo biểu hiện rất bình tĩnh, không gợn sóng, đôi mắt hẹp dài thăm thẳm đầy tư vị nhìn cô

Mà giờ phút này khi bàn tay nhỏ bé của cô hạ ở thắt lưng anh, khuôn mặt tuấn mỹ bình tĩnh của anh có chút gợn sóng biểu hiện một tia buông lỏng, con mắt hơi nheo lại, đôi mắt thoáng qua vẻ nghi ngờ và kinh ngạc.

Bàn tay trắng nõn của anh cầm lấy bàn tay mảnh khảnh nhỏ bé của cô, ánh mắt dò xét chăm chú nhìn cô, môi mỏng giương ra một độ cong hoàn hảo: “Hiểu Hiểu, em muốn làm gì?”

Lê Hiểu Mạn nhàn nhạt ngước mắt, liếc nhìn anh, động tác mềm mại rút bàn tay nhỏ bé bị anh nắm ra, sau đó cởi dây nịt da của anh ra.

Dây nịt da kim loại va vào nhau thanh âm đinh đinh vang lên, làm cho thư phòng tăng thêm vài phần mờ ám và khí tức.

Trần Lan ở̉ một bên kinh ngạc nhìn Lê Hiểu Mạn, trong mắt tràn đầy khiếp sợ và không dám tin, không nghĩ tới Lê Hiểu Mạn sẽ ở trước mặt cô làm ra hành động như vậy.

Cô phục hồi tinh thần lại, lúng túng cực độ ngượng ngùng xoay người, mặt đỏ cúi đầu xuống nói lắp bắp: “Thiếu... Thiếu gia, thiếu... Thiếu phu nhân, tôi... Tôi đi ra ngoài trước.”

Cô vội vội vàng vàng muốn rời thư phòng, thanh âm Lê Hiểu Mạn ở sau lưng cô vang lên: “Không cần, cô ở lại.”

Trần Lan nghe vậy, đứng tại chỗ, trong lòng không hiểu vì sao Lê Hiểu Mạn muốn cô ở lại mà cảm thấy sợ hãi.

Nhìn cô nhu nhược hiền hòa, nhưng là một người cứng cỏi, cảm giác không dễ đối phó.

Long Tư Hạo thấy vẻ mặt Lê Hiểu Mạn bình tĩnh khi cởi dây nịt anh ra, thì phải cởi quần của anh, đôi mắt anh hơi động, ánh mắt thâm trầm nhìn cô chằm chằm, môi mỏng nhẹ mân: “Hiểu Hiểu...”

Lê Hiểu Mạn khẽ giương đôi mày thanh tú, đôi mắt như nước trong veo liếc anh, khoé môi hơi hơi câu lên: “Quần cũng ướt, cũng cởi ra đi.”

Nghe vậy, đôi mắt sâu thẳm của Long Tư Hạo co chặt nhìn cô, thấy cô không có ý định chắc chắn sẽ cởi quần anh, ngón tay thon dài trắng nõn của anh nhẹ nâng cằm cô, cúi đầu xuống in lên khoé môi của cô, cong môi cười: “Được, Hiểu Hiểu nói liền cởi.”

Dứt lời, hai cánh tay thon dài của anh bao bọc, không ngăn trở cô nữa, cô muốn cởi liền thay cô cởi, trong thời gian này anh còn rất phối hợp với cô.

Nếu anh bị Lê Hiểu Mạn cởi, toàn thân trên dưới như viên đạn đau khổ.

Ánh mắt bình thản liếc anh, Lê Hiểu Mạn cởi quần tây của anh ra đưa cho Trần Lan, môi hồng nhẹ mân: “Không phải muốn giặt sao? Lập tức lấy đi giặt”

Trần Lan vẫn đang cúi đầu vừa nghe vậy, kinh ngạc trợn to cặp mắt, kinh ngạc nhìn Lê Hiểu Mạn cũng không dám nhìn Long Tư Hạo.

Lê Hiểu Mạn hơi nhíu mày, bên mép môi giương lên một nụ cười yếu ớt: “Nhớ lấy tay giặt, giặt đến nát vụn mới thôi, đúng rồi, giặt xong đưa cho tôi nhìn một chút, còn nữa, bộ quần áo trên người cô đừng thay, rất hấp dẫn, nên mặt thường xuyên.”

Dứt lời, cô rời khỏi thư phòng.

Thấy cô rời đi, lông mày Long Tư Hạo hơi cau lại, cũng rảo bước ra thư phòng, anh không nhìn Trần Lan nửa con mắt.

Mà Trần Lan vì lời của Lê Hiểu Mạn nói giống như bị sấm đánh trúng vậy, sững sờ đứng tại chỗ, trên mặt cô tràn đầy vẻ khiếp sợ.

Thật lâu cô mới hoàn hồn lại nhìn quần áo Long Tư Hạo, muốn giặt đến nát mới ngưng, vậy cô phải dùng lực bao nhiêu để giặt được như vậy?

Thiếu phu nhân rõ ràng là chỉnh cô, cô ấy quá khinh thường cô.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK