Anh nhất định phải tìm được Hiểu Hiểu của anh.
Bây giờ, điều anh sợ nhất là Hiểu Hiểu không thể chống đỡ được cho tới lúc anh tìm được cô, vì vậy anh phải dùng tốc độ nhanh nhất để tìm được cô.
Thần kinh của hai trăm thợ săn trong liên minh LR dần trở nên căng thẳng, bọn họ nhấc súng lên, nhìn chăm chú vào đàn chó sói đang càng ngày càng đến nhiều, bọn họ đã chuẩn bị sắn sàng để chiến đấu với bầy sói.
“Ngao ô...”
Đột nhiên, con sói khổng lồ kia lại ngẩng đầu lên tru một tiếng dài.
Thanh âm kia gần như muốn vang dội toàn bộ núi Mont Saint-Michel, nghe mà khiến người ta phải giật mình.
“Ngao ô...”
Lúc con sói khổng lồ đó tru lên tiếng thứ hai, sau lưng đột nhiên truyền đến một tiếng hét thảm, một thợ săn trong liên minh LR đứng ở phía sau cùng bị một con chó sói hung tàn đột nhiên nhào ra cắn đứt cổ, máu tươi chảy ròng ròng.
Theo tiếng kêu thảm thiết kia, rừng cây xung quanh dần lay động, đột nhiên một bầy sói lớn nhảy ra, trực tiếp nhào về phía các thợ săn LR đang cầm súng.
Bởi vì các thợ săn đều chăm chú nhìn bầy sói đông đúc ở phía trước, không ngờ rằng sẽ có bầy sói khác nhảy ra từ xung quanh rừng cây, bọn họ nhất thời bỏ qua, có mấy người bị những con sói kia nhào vào người té ngã xuống đất.
Lạc Thụy thấy xung quanh rừng cây đều có sói nhảy ra, đen, trắng, tro, có trên trăm con, vây quanh lấy bọn họ, anh ta mắng: “shit! Mấy con chó sói này lại chơi trò đánh lén, quá hèn hạ, tổng giám đốc, tôi sẽ bảo vệ anh.”
Sau đóm anh ta lấy súng ra bảo hộ ở bên cạnh Long Tư Hạo.
Long Tư Hạo thấy vậy, anh lập tức hạ lệnh cho tất cả các thành viên LR trèo lên cây.
Thân thủ của thập đại thợ săn bén nhạy, di chuyển mấy bước đã leo lên trên cây, tập trung hỏa lực bắn về phía sói ác hung tàn.
Mà lúc này, đám sói đang tụ tập trên núi dần di chuyển, mấy giây sau bọn chúng đã nhào xuống, rồi nhảy đánh về phía các thợ săn.
Con sói khổng lồ dẫn đầu dài khoảng hai mét, vừa nhìn đã biết là vua sói.
Đôi mắt xanh u tối của nó tản ra là ánh sáng hung tàn khát máu, đột nhiên, nó nhảy xuống, gần như là chỉ trong giây lát, nó đã nhảy tới trước mặt ba người Long Tư Hạo, Lăng Hàn Dạ, Lạc Thụy, sau đó trực tiếp đánh về phía bọn họ.
Lạc Thụy vốn đang đối phó với con chó sói có thân hình nhỏ hơn, nhận ra vua sói nhào tới, anh ta lập tức xoay người, bắn một phát súng về phía vua sói.
Thế nhưng vua sói chẳng những tránh được đạn, mà còn nhảy lên, trực tiếp nhảy qua đỉnh đầu của ba người Long Tư Hạo, Lăng Hàn Dạ, Lạc Thụy, rồi sau đó lại nhanh chóng quay đầu nhào tới.
Lạc Thụy và Lăng Hàn Dạ thấy vậy, bọn họ đồng thời nổ súng, con vua sói kia không để ý đến chuyện bị trúng đạn nguy hiểm, nhảy lên nhào về phía bọn họ.
Mắt thấy vua sói đang nhào tới, Lăng Hàn Dạ và Lạc Thụy đều cùng nhanh nhẹn tránh né.
Sau khi vua sói tiếp đất, nó lại tru lên một tiếng.
“Ngao...”
Theo tiếng hú dài của nó, số lượng chó sói xung quanh lại không ngừng tăng lên, giống như là tất cả chó sói trong Mont Saint-Michel này đều chạy tới đây.
Từ đầu chỉ xấp xỉ trăm con, giờ đã tăng lên là xấp xỉ hai trăm con.
Long Tư Hạo thấy chó sói càng ngày càng nhiều, trong lòng anh lại cảm thấy lo lắng cho Lê Hiểu Mạn, bọn họ gặp chó sói, Hiểu Hiểu của anh nhất định cũng sẽ gặp nguy hiểm, vì vậy anh nhất định phải sớm tìm được cô.
Lạc Thụy và Lăng Hàn Dạ đang cùng đối phó với vua sói kia.
Vua sói đã bị trúng đạn, nhưng nó như không bị ảnh hưởng gì, phản ứng còn rất bén nhạy.
Trên mu bàn tay của Lạc Thụy đã bị móng vuốt sắc bén của vua sói cào đến chảy máu.
Anh ta liếc mắt nhìn vết cào trên mu bàn tay, nắm chặt thành quyền, coi như là hôm nay anh ta đã gặp phải đối thủ.
Sau khi cào trúng Lạc Thụy, con vua sói kai hạ thấp mình, hạ thấp móng trước, lại tiếp tục tiến vào trạng thái công kích.
Nó há to miệng, lộ ra toàn bộ hàm răng sắc bén, nhìn cực kỳ hung ác.
Lăng Hàn Dạ liếc nhìn vết thương ở tay của Lạc Thụy, anh ta nheo mắt lại: “Thế nào rồi? Cậu không sao chứ?”
“Không sao.” Lạc Thụy nghiến răng nghiến lợi nói xong, rồi chuẩn bị đnáh nhau với con vua sói kia lần nữa, anh ta không tin, anh ta không đối phó nổi một con chó sói.
Mặc dù con chó sói này hơn lớn hơn con chó sói khác, nhưng nó vẫn chỉ là chó sói mà thôi.
Anh ta đang muốn nổ súng, lúc này, Long Tư Hạo kéo anh ta ra, anh quyết định tự mình đối phó với vua sói, hơn nữa còn dùng tốc độ nhanh nhất.
Vừa rồi anh đã quan sát rất kỹ, vua sói rất có linh tính, nó biết né tránh đạn, chỉ cần Lạc Thụy và Lăng Hàn Dạ vừa nổ súng, nó sẽ dùng tốc độ nhanh nhất để công kích bọn họ.
Long Tư Hạo đứng ở trước mặt Lạc Thụy, cầm con dao Thụy Sĩ trong tay, trầm giọng nói với Lăng Hàn Dạ và Lạc Thụy: “Hai cậu lui về phía sau.”
Lạc Thụy kinh ngạc hỏi: “Tổng giám đốc, anh muốn đối phó với con sói khổng lồ này một mình?”
Long Tư Hạo không quay đầu lại, anh lạnh lùng nhìn con sói khổng lồ kia, trầm giọng ra lệnh: “Lui về phía sau.”
Lăng Hàn Dạ liếc nhìn Long Tư Hạo, sau đó kéo Lạc Thụy lui về phía sau: “Tin tưởng Long thiếu, thân thủ của anh ấy tốt nhất liên minh LR này.”
Lạc Thụy theo Lăng Hàn Dạ lui về phía sau mấy bước: “Tổng giám đốc, anh là người giỏi nhất, tôi và Lăng thiếu đều rất coi trọng anh, dùng anh hãy dùng sức mạnh của mình để chiến thắng con sói này đi.”